Giang Hoài Tuyết và Nguyễn Như Mạn đến cổng trường, vừa xuống xe đã thu
hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Có mấy nữ sinh vừa đi vừa ngoái lại nhìn Giang Hoài Tuyết.
“Oa, người đó có phải học sinh trường mình không?”
“Không phải đâu, mỹ nữ trường mình đều gặp qua cả rồi, xinh đẹp như vậy mà
lại không có ấn tượng gì, đúng là nhan sắc cấp bậc hoa khôi”
“Có lẽ là học sinh trường khác đến tìm người thôi, hay là học sinh trường điện
ảnh gì đó, trời ơi, eo thon chân dài thế kia, bao giờ cô ấy ra mắt nhỉ, mình thèm
quá”
“Ư ư ư, xinh đẹp quá, da cô ấy trắng quá đi, người da ngăm đen như mình thực
sự ghen tị”
…
Giang Hoài Tuyết đã quen với ánh nhìn và lời khen ngợi của người khác, đến
lông mi cũng chẳng chớp lấy một cái, nhưng sắc mặt Nguyễn Như Mạn lại rất
khó coi.
Thường ngày, chính cô ta mới là tâm điểm của đám đông, thế nhưng giờ đây
đứng cạnh Giang Hoài Tuyết, lại chẳng ai để ý đến cô ta.
Nghĩ đến những lời đã nói với bạn bè trước đó, Nguyễn Như Mạn dừng bước,
miễn cưỡng cười với Giang Hoài Tuyết.
“Hoài Tuyết, tớ chợt nhớ ra là mình còn hẹn với bạn, cậu tự đi phòng giáo vụ
làm thủ tục nhập học được không?”
Ánh mắt Giang Hoài Tuyết lướt qua mi mắt cô: “Không sao, tôi tự làm được.
Nhưng tôi cần nhắc nhở cô một chút, vận may của cô hôm nay hình như không
được tốt lắm”
Nụ cười của Nguyễn Như Mạn cứng đờ, theo bản năng cho rằng Giang Hoài
Tuyết đang cố tình châm chọc.
Cô ta hơi bất mãn bước đi, trong lòng thầm mắng Giang Hoài Tuyết không biết
có bệnh gì, suốt ngày nói những lời linh tinh, lẽ nào nói vậy tưởng nói như vậy
người khác sẽ sợ hãi sao? Thật nực cười.
Nguyễn Như Mạn đi vội, lên cầu thang không để ý phía trước có người ôm một
chồng đề thi đi tới, không cẩn thận đụng phải người ta. Thấy đề thi sắp rơi
xuống người mình, cô ta vội vàng lùi lại, nhưng phần lưng dưới lại đập mạnh
vào bậc thang, đau điếng.
tai-san-hang-ty/chuong-4.html]
“Ai da, cậu đi đường làm gì thế!” Người đối diện trừng mắt nhìn nàng, luống
cuống tay chân nhặt đề thi lên: “Đây là đề thi giáo sư Trương cần gấp”
Nguyễn Như Mạn bị đụng khá khó chịu, định mở miệng nói thì nhìn thấy người
kia là một tiểu thư nổi tiếng trong trường, gia cảnh khá tốt, đành nhịn xuống
nói: “Xin lỗi, tôi đi vội quá”
“Lần sau nhớ mở mắt ra mà đi” Người kia liếc cô ta một cái rồi ôm đề thi chạy
đi.
Nguyễn Như Mạn ôm eo trở về lớp, thấy mấy người bạn thân vẫn chưa đến, nhẹ
nhõm thở phào.
Trước khi Giang Hoài Tuyết về nhà họ Nguyễn, cô ta từng khóc lóc kể với bạn
bè, lo lắng con gái ruột của nhà họ Nguyễn trở về, cô ta sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Mấy người bạn đều nói không thể nào.
Mễ Bình còn cười nói cô ta lo xa.
“Mạn Mạn, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ là thời đại nào rồi, quan hệ huyết
thống có là gì? Cô ta có là con gái ruột thật sự đi nữa thì sao, có xinh đẹp bằng
cậu không, có tao nhã bằng cậu không, có mối quan hệ rộng rãi trong giới như
cậu không?”
Mễ Bình nói tiếp: “Dù cô ta có về nhà họ Nguyễn, cũng chỉ là đại tiểu thư danh
không chính ngôn không thuận, cậu mới là tiểu thư danh giá trong mắt người
khác”
Trước khi gặp Giang Hoài Tuyết, Nguyễn Như Mạn cũng nghĩ như vậy, nhưng
sau khi gặp Giang Hoài Tuyết, cô ta mới hoảng hốt phát hiện, từ ngoại hình
đến khí chất, Giang Hoài Tuyết đều không chê vào đâu được, gần như mọi mặt
đều hơn cô ta.
Nếu hai người đi cùng nhau, người khác nhất định sẽ cho rằng Giang Hoài
Tuyết mới là tiểu thư được nuôi nấng trong nhung lụa.
Cô ta đã nói với bạn bè rằng Giang Hoài Tuyết sẽ đến trường nhập học hôm
nay. Lúc đó nghe họ nói muốn gặp Giang Hoài Tuyết để gây khó dễ, cô ta
ngoài mặt tỏ ra khó xử, nhưng trong lòng rất vui.
Nhưng giờ đây, cô ta lại không muốn cho bạn bè gặp Giang Hoài Tuyết chút
nào.
Dù sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, nhưng cô ta hy vọng thời gian đó
muộn hơn một chút.
Đáng tiếc, đúng như lời Giang Hoài Tuyết nói, vận may của Nguyễn Như Mạn
hôm nay thực sự rất tệ.