Con người phải biết thời thế, đến lúc vì năm đấu gạo mà cúi đầu thì cũng phải
cúi cho đúng tư thế.
Tô Niệm Niệm là người biết co biết duỗi. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm
trạng, dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm đến nhà hàng quốc doanh kia.
Thành phố Thẩm Thành lúc này vẫn chưa có những tòa nhà cao tầng san sát
như sau này. Buổi sáng sớm, tiếng rao của những người bán hàng rong ven
đường khiến thành phố cổ kính này thêm vài phần khói lửa nhân gian.
Là người có quan hệ, nguyên chủ trước giờ chưa từng đi làm đúng giờ. Vậy mà
hôm nay Tô Niệm Niệm lại đến sớm trước mười phút, khiến không ít người bắt
đầu đoán xem cô lại định giở trò gì.
“Niệm Niệm, hôm qua cậu mới cưới mà hôm nay đến sớm thế?”
Người lên tiếng là người bạn duy nhất của nguyên chủ, cũng là phục vụ trong
nhà hàng, tên là Lý Đào.
Cô ấy lanh lợi, không có lợi thì không dậy sớm, tính tình khá hợp với nguyên
chủ.
Tô Niệm Niệm nhìn cô gái mập mạp, mặt đầy tàn nhang trước mắt, rất muốn
véo thử má cô ấy xem cảm giác thế nào.
Nhưng để không phá hỏng hình tượng, cô phải nhịn xuống.
“Anh Thừa nhà tớ về đơn vị rồi, ở nhà một mình chán lắm” Tô Niệm Niệm
ngẩng cằm, bắt chước giọng điệu kiêu ngạo của nguyên chủ.
Có lẽ đã quen với bộ dạng này của cô, Lý Đào không hề tỏ ra khó chịu, còn kéo
cô sang một bên, liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm:
“Hôm nay bếp dưới hầm một nồi thịt kho tàu thơm lắm đó~ Cậu có muốn ăn
không?”
Hai chữ “muốn” suýt nữa thì bật ra khỏi miệng. Tô Niệm Niệm chớp mắt, cảm
thấy có gì đó không ổn. Dù nhà hàng quốc doanh có làm ăn tốt đến đâu, cũng
không thể lấy thịt kho tàu làm cơm ca được chứ? Quá xa xỉ rồi!
“Không phải là chuẩn bị cho khách à?”
Lý Đào nhìn cô, cảm thấy hôm nay cô hơi bị ngốc.
Tất nhiên là cho khách rồi!
Nếu là cho bọn họ ăn thì đâu cần lén lút như vậy?
“Cậu nói thừa ghê! Rốt cuộc là ăn hay không?”
Tô Niệm Niệm lắc đầu như trống bỏi, tự tìm cho mình một lý do từ chối rất hợp
lý:
“Hôm qua tiệc cưới toàn món thịt, ngấy chết đi được. Hôm nay tớ không
muốn ăn thịt”
Câu nói kiểu khoe khoang vô hình này khiến Lý Đào tức đến trợn mắt, ngó lơ cô
rồi chạy vào bếp trộm thịt.
Vừa rồi suýt chút nữa thì phạm sai lầm về nguyên tắc, Tô Niệm Niệm âm thầm
niệm lại một lượt “Thanh Tâm Chú” trong lòng, không ngừng nhắc nhở bản
thân phải làm một đứa trẻ tốt năm điều bốn đức, tuyệt đối không được bị tư
tưởng phản diện của nguyên chủ kéo lệch hướng!
Đầu bếp chính của nhà hàng là một người đàn ông béo, hói đầu, từ trên xuống
dưới toàn đồ trắng. Vừa thấy Tô Niệm Niệm, ông ta lập tức sa sầm mặt, giọng
điệu mỉa mai:
“Ồ, lấy chồng xong đúng là khác thật. Tư tưởng giác ngộ của đồng chí Tô
chúng ta nâng cao hẳn, không chỉ không đi trễ, mà còn đến sớm trước tận
mười phút”
“Ồ” cái gì mà “ồ”? Nói chuyện cứ phải ẻo lả thế à.
nien-dai/chuong-4-co-phuc-vu-xinh-dep-1.html]
Tô Niệm Niệm nhìn cái đầu tròn trịa trắng bóng kia, trong đầu lập tức hiện
lên… bánh bao Cẩu Bất Lý của Thiên Tân.
Thấy cô không nói gì, ông ta càng được đà:
“Hôm qua là ngày vui lớn của cô, hôm nay có mang kẹo cưới cho mọi người
không?”
Xung quanh đã có mấy người dựng tai lên nghe ngóng. Tô Niệm Niệm cảm
nhận được ánh mắt tò mò của mọi người, nhất thời cạn lời.
Vừa xuyên sách, còn chưa kịp thích nghi, cô căn bản không nghĩ tới chuyện
này. Mà theo cái tính của nguyên chủ thì càng không thể nào hào phóng mang
kẹo cho người khác được.
Lúc này mà viện cớ biện minh chỉ càng khiến người ta ghét thêm. Dù sao danh
tiếng của nguyên chủ cũng đã đủ tệ rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao:
“Sáng nay ra ngoài gấp quá nên quên mất. Nếu anh muốn ăn thì mai tôi mang
cho”
Đầu bếp hói tên Lưu Dũng, bình thường đã không ưa kiểu ăn mặc lả lướt của
Tô Niệm Niệm. Lại thêm chuyện hôm qua không được mời dự tiệc cưới, oán khí
dồn lên đỉnh đầu, hôm nay rảnh rỗi liền kiếm chuyện với cô.
“Hừ, ai thèm! Mau vào bếp giếc gà đi, đừng đứng đây chướng mắt”
“Giếc gà?” Tô Niệm Niệm ngơ ra. Cô không phải phục vụ sao?
Một cô phục vụ xinh đẹp như này không để ra ngoài tiếp khách, lại bắt vào bếp
giếc gà?
“Đúng vậy, tiện thể làm sạch thêm hai con cá. Trưa nay lãnh đạo thành phố tới
ăn” Lưu Dũng nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô, trong lòng sướng rơn.
Tô Niệm Niệm vừa định phản kháng thì trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh,
khiến cô lập tức im lặng.
Hóa ra không lâu trước đó, nguyên chủ kiêu căng trong lúc làm việc ở sảnh
trước đã đắc tội với một vị khách không nên đắc tội.
Bất đắc dĩ, quản lý nhà hàng chỉ có thể điều cô sang bếp sau làm việc vặt, hy
vọng cô tự biết thân biết phận mà chủ động xin nghỉ.
Việc ở bếp vừa bẩn vừa mệt. Nguyên chủ vốn định hôm nay tìm cơ hội nói
chuyện nghỉ việc với Lạc Thừa, ai ngờ còn chưa kịp nói thì Tô Niệm đã xuyên
qua.
Sao cô lại xui xẻo thế này chứ?
Tô Niệm Niệm ngơ ngác bước vào bếp, vừa lúc thấy Lý Đào miệng đầy mỡ đi
ra, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Lau miệng đi” Cô chỉ vào môi đối phương, nhắc nhở đầy thiện ý.
“Ôi, tớ quên mất” Lý Đào vội móc trong túi quần ra một chiếc khăn tay chấm
chấm khóe miệng. “May có cậu, không là lộ tẩy rồi”
Lúc này, lại có hai người bước vào bước, ai nấy đều dùng ánh mắt xem trò vui
nhìn Tô Niệm Niệm, khiến Lý Đào hoàn toàn không hiểu chuyện.
“Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Thầy Lưu bảo tớ giếc gà, tớ đang tìm gà đây”
“Hả? Lại bắt cậu giếc gà nữa á?!”