Mấy ngày trước, nguyên chủ từng giếc gà một lần, kết quả bị dọa đến mức
hoa dung thất sắc, khiến bếp loạn cả lên. Cuối cùng còn bị quản lý trừ tiền
thưởng tháng đó.
Theo lý thì nguyên chủ lớn lên ở nông thôn, không nên sợ mấy con này mới
đúng. Nhưng cô ấy có một nỗi ám ảnh: rất sợ gia cầm mỏ nhọn. Từ nhỏ đã bị
gà trống, ngỗng đuổi chạy khắp nơi, nên để lại bóng ma tâm lý rất nặng.
Tô Niệm Niệm thì không có nỗi sợ đó. Hiện tại cô cũng chưa thể để mất công
việc này được. Đã đến nước này, chỉ còn cách lấy con gà đó rồi giếc thôi.
Đúng lúc này, Lưu Dũng ưỡn bụng đi vào, thấy Tô Niệm Niệm vẫn chưa động
tay thì trừng mắt quát:
“Sắp đến trưa rồi, sao cô còn chưa làm việc?”
Tiếng quát đột ngột khiến mọi người giật nảy mình. Tô Niệm Niệm nhìn ông ta
với vẻ bất lực, cảm thấy người này chắc là hỏa khí gan quá vượng, mãn kinh
đến sớm rồi.
Ở góc bếp có một con gà trống lớn, hai chân bị trói bằng dây thừng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Niệm Niệm khoác tạp dề trắng in dòng chữ
“Nhà hàng Vì Dân”, cầm con dao trên thớt, chậm rãi bước về phía nó.
Khi mọi người còn đang nghĩ rằng cô lại sẽ bị dọa đến hồn bay phách lạc rồi bị
trừ lương, thì đã thấy Tô Niệm Niệm tay không túm lấy phần cánh và mào gà,
dao vung lên chém xuống gọn gàng vào cổ con gà trống.
Cả quá trình nhanh, gọn, dứt khoát, không hề do dự.
Tất cả những người có mặt đều trợn tròn mắt, sững sờ hồi lâu không ai hoàn
hồn nổi…
Mãi đến khi con gà bị thả vào thùng nước lạnh, mọi người mới dám tin là Tô
Niệm Niệm thật sự đã giếc gà xong.
Lưu Dũng ho khan một tiếng đầy gượng gạo, thầm nghĩ con bé này chắc là về
nhà luyện tập rồi, nếu không sao có thể giếc gà tốt vậy được chứ?
Thủ pháp còn thuần thục hơn cả ông ta.
“Ờ thì… mau xử lý sạch rồi chặt thành miếng đi, lát nữa tôi còn nấu”
“Vâng” Người ta là đầu bếp chính, Tô Niệm Niệm đành phải nghe theo.
Cô vớt con gà trống ra khỏi thùng nước lạnh, rồi thả vào chậu nước nóng.
Mùi lông gà bị trụng xộc lên nồng nặc, khiến cô phải bịt mũi lại theo phản xạ.
Lý Đào lúc này mới hoàn hồn sau cơn chấn động, vội chạy lại hỏi với vẻ không
dám tin:
“Sao cậu biết giếc gà vậy? Chẳng phải cậu sợ mấy thứ này lắm sao?”
“Nếu mà có thể không bị trừ thêm một tháng tiền thưởng nữa, bảo tớ nuốt
sống gà còn được, giếc gà có là gì”
Nghĩ đến tính keo kiệt một cắc cũng không chịu nhả của Tô Niệm Niệm, Lý
Đào cảm thấy lời giải thích này cũng khá hợp lý.
Dù sao thì người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà~
Tô Niệm Niệm liếc nhìn chiếc đồng hồ Thượng Hải trên cổ tay, thấy cũng sắp
được rồi, liền vớt con gà ra khỏi nước nóng.
Nhìn cô thao tác bình thản như vậy, Lý Đào bỗng cảm thấy người trước mắt có
gì đó rất xa lạ.
Gương mặt vẫn đẹp chết người như trước, nhưng khí chất thì đã khác hẳn.
nien-dai/chuong-5-co-phuc-vu-xinh-dep-2.html]
Tô Niệm Niệm trước kia luôn âm u, cay nghiệt, còn hôm nay lại sáng sủa, bình
tĩnh, làm việc đâu ra đó.
Chẳng lẽ đây chính là “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”? Lấy chồng là quân
nhân, trải qua một đêm tân hôn, cả khí chất lẫn hình tượng đều được nâng
cấp?
“Niệm Niệm, trong đơn vị của chồng cậu còn chàng trai tốt nào không?” Lý
Đào nhìn cô nhổ lông gà gọn gàng, trong lòng thầm nghĩ trước kia mình đúng
là coi thường cô rồi.
Tô Niệm Niệm khựng tay, quay sang nhìn cô ta.
Lý Đào ngượng ngùng xoa xoa sống mũi, bổ sung:
“Tớ cũng muốn lấy bộ đội, nếu có ai hợp thì giới thiệu cho tớ với nhé”
Tô Niệm Niệm gật đầu đồng ý rất dứt khoát.
Se duyên cho người khác cũng coi như làm việc thiện tích đức. Nếu trước khi
cô và Lạc Thừa ly hôn mà gặp được người phù hợp, cô không ngại giới thiệu
cho Lý Đào một anh bộ đội.
Lông gà sau khi được ngâm nóng lạnh xen kẽ rất dễ nhổ. Nhổ sạch lông, móc
nội tạng gọn gàng, chưa đến hai phút, một con gà trắng phau đã hiện ra trước
mắt mọi người.
Bình thường nhổ lông gà là việc rề rà nhất, thấy Tô Niệm Niệm xử lý nhanh như
vậy, ai nấy đều tò mò vươn cổ nhìn cho rõ.
Cô đặt con gà đã làm sạch lên tấm thớt dày, dùng đá mài mài dao vài lượt, rồi
lạnh lùng giơ dao ước lượng mấy lần. Thần sắc nghiêm túc ấy trông chẳng
giống đang chặt gà, mà giống chuẩn bị… phẫu thuật hơn.
Chỉ trong chớp mắt, một con gà béo đã bị chặt thành từng miếng gọn gàng,
xếp ngay ngắn trong chậu men sứ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, từ đầu gà, cánh gà đến ức gà, nhát nào cũng đứt xương
dứt khoát, đường cắt gọn ghẽ vô cùng.
Mọi người đứng xem đều không khỏi trầm trồ.
Lưu Dũng bước tới, dùng ngón tay mập mạp lật qua mấy miếng thịt gà, mím
môi không nói gì rồi bỏ đi.
Lần đầu tiên thấy vị đầu bếp khó tính như Lưu sư phụ mà cũng không soi ra
lỗi, mọi người đồng loạt giơ ngón cái với Tô Niệm Niệm, trong lòng đều cảm
thấy người phụ nữ hay làm loạn này… hóa ra cũng có chút đáng khen.
“Tô Niệm Niệm, dao pháp của cô giỏi thật đấy! Bình thường ở nhà nấu ăn
nhiều lắm à?”
“Đúng đó, không có mấy năm luyện tay nghề thì không làm được gọn thế này
đâu”
Nghe mọi người kẻ một câu người một lời khen ngợi, Tô Niệm Niệm chỉ khiêm
tốn mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: dùng đôi tay từng cầm dao mổ của cô để
chặt gà, đúng là phí của trời.
Chỉ tiếc hiện tại nghề nghiệp của cô hoàn toàn chẳng liên quan gì đến y học.
Xem ra sau này chỉ còn cách thi lại đại học y, thì mới có thể một lần nữa cầm
lên con dao phẫu thuật mà cô yêu quý…
Muốn sớm thực hiện được lý tưởng, việc đầu tiên phải làm chính là thoát khỏi
thảm họa mang tên hôn nhân này.
Kể từ khi Lạc Thừa rời đi, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên Tô Niệm Niệm làm
là nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo tường để đếm ngày.
Ngày mai chính là ngày Lạc Thừa hoàn thành nhiệm vụ trở về. Khóe môi cô
khẽ cong lên, trong đầu đã bắt đầu vẽ ra một tương lai tươi sáng.
Chỉ cần cầm được giấy ly hôn trong tay, cô sẽ lập tức dọn ra khỏi nhà họ Lạc,
chuyển đến ở ký túc xá nhân viên của nhà hàng quốc doanh. Đợi sang năm thi
đỗ đại học y, cô sẽ rời khỏi Thẩm Thành, đi thật xa, vĩnh viễn không quay lại
nữa.
Cho dù Lạc Thừa có trọng sinh thì sao chứ? Nam nữ chính trong sách, cốt
truyện quái quỷ gì đó, tất cả đều không còn liên quan gì đến cô nữa!