Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 6: Khỉ Ăn Đào (1)



Sẵn sàng

“Ngày mai là một ngày đẹp trời~ la la la~”

Tô Niệm Niệm đứng trước bàn trang điểm, vừa soi gương vừa khe khẽ ngân

nga, tay thoa lên mặt lớp kem tuyết Đại Hữu Hữu Nghị.

Nghĩ đến việc ngày mai cuối cùng giấc mộng cũng thành hiện thực, cô bỗng

thấy thế giới này dường như cũng chẳng tệ đến thế. Ngay cả mấy con ruồi vo

ve trong không khí cũng trở nên… dễ thương lạ thường.

Trang điểm xong xuôi, cô lập tức “huỳnh huỵch” chạy nhanh xuống cầu thang,

chuẩn bị đi làm.

Chỉ là còn chưa kịp bước ra cửa thì đã bị Hàn Như gọi lại:

“Niệm Niệm, con đi đâu mà vội thế? Mau qua ăn cơm đã”

Tô Niệm Niệm dừng bước quay đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải mấy ánh nhìn

lạnh lùng. Cô cố tình lờ đi sự tồn tại của họ, nặn ra một nụ cười xã giao:

“Con sắp trễ giờ làm rồi, mọi người ăn đi ạ”

Nếu phải ăn cơm với một bàn toàn mặt lạnh như băng thế này, thà để cô đói

còn hơn.

Nhưng Hàn Như đâu biết cô nghĩ gì, bà bước tới kéo thẳng cô về bàn ăn:

“Người là sắt, cơm là thép, không ăn no thì lấy đâu ra sức mà làm việc. Hôm

nay con xin nghỉ một ngày, mẹ dẫn con đi mua quần áo mới”

“?!”

Tô Niệm Niệm chẳng hề muốn quần áo mới. Ngày mai cô và Lạc Thừa đã ly

hôn rồi, nhận mấy thứ này cô thấy áy náy lắm.

Giờ đây cô chỉ muốn chăm chỉ làm việc, bởi chỉ có tiền lương tự mình kiếm

được mới thật sự là của cô.

“Mẹ à, đơn vị con không cho xin nghỉ tùy tiện đâu ạ”

Hàn Như ấn cô ngồi xuống ghế, vẻ mặt chẳng mấy để tâm. Trong lòng nghĩ:

làm phục vụ thì nghỉ một hôm có sao đâu? Con trai bà cũng đâu phải nuôi

không nổi vợ mình.

Nhưng mấy lời đó bà chỉ nghĩ trong đầu, không nói ra.

Ngồi đối diện Tô Niệm Niệm là ba người: cha của Lạc Thừa, anh cả và chị dâu.

Ba gương mặt lạnh tanh, người sau nghiêm hơn người trước.

Mấy ngày nay, Tô Niệm Niệm vẫn luôn tránh mặt họ. Một phần vì cô không

phải nguyên chủ, trong lòng khó tránh khỏi chột dạ; nhất là mỗi lần chạm phải

ánh mắt của cha Lạc, đôi mắt như thể nhìn thấu được lòng người, cô lại càng

thấy không yên.

Trước mặt đã bày sẵn cháo trắng và quẩy dầu, cô đành cắn răng cầm lên,

nhét vào miệng mà nhai như nhai sáp.

“Mấy hôm nay không gặp Uyển Uyển, chắc con cũng nhớ nó nhỉ? Hay là mua

quần áo xong mình ghé trường thăm nó luôn, được không?”

Rất rõ ràng là hôm nay Hàn Như quyết tâm muốn bồi dưỡng tình cảm với cô

con dâu út này.

“Uyển Uyển” mà bà nói chính là nữ chính được cả nhà cưng chiều trong sách,

tên ban đầu là Tô Uyển Uyển, giờ đã đổi thành Lạc Uyển Uyển.

Thật ra Tô Niệm Niệm cũng khá tò mò về nữ chính, nhưng vì tiền lương, cô vẫn

từ chối.

Thấy cô không đồng ý, Hàn Như có phần thất vọng. Đúng lúc này, Trang Duyệt,

người vẫn im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng:

“Mẹ à, lúc ở quê chắc em dâu quen sống túng thiếu rồi. Nếu em ấy không

muốn đi thì để con đi cùng mẹ nhé, tiện thể con cũng đang thích một cái váy,

muốn mua tặng mẹ”

“……”

Ý là nói cô keo kiệt, không nỡ tiêu tiền ấy hả?

Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, nhất thời không biết nói gì.

Người chị dâu này rốt cuộc muốn thể hiện bản thân đến mức nào mà nhất định

phải giẫm cô một cái? Hay là thấy cô dễ bắt nạt?

nien-dai/chuong-6-khi-an-dao-1.html]

Nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ chẳng còn liên quan gì đến đám người này

nữa, Tô Niệm Niệm đặt đũa xuống đứng dậy. Cô vừa định rời bàn để đi làm thì

bỗng dưng mắt tối sầm lại, ngay giây tiếp theo liền mất ý thức…

“Niệm Niệm, con sao thế?!”

“Em dâu yếu ớt quá rồi, mau đưa đến bệnh viện thôi!”

……

Kim đồng hồ “tích tắc, tích tắc” quay qua hai vòng.

Bóng tối vô tận khiến người ta tuyệt vọng. Tô Niệm Niệm cảm giác mình như

đang ngâm trong một vũng nước ấm, muốn mở mắt nhưng thế nào cũng

không mở ra được, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực.

Cho đến khi một giọng nam quen thuộc vang lên, cơ thể cô như tìm được chủ

nhân, một luồng sức mạnh kỳ lạ không ngừng tràn vào, khiến cô dần dần lấy

lại được cảm giác.

“Mẹ, bác sĩ nói sao rồi?”

“Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho nó rồi, nói là không phát hiện vấn đề gì. Con nói

xem, có phải nó bị chị dâu con làm tức đến ngất không?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thì… chị dâu con nói nó quen sống túng thiếu, chắc Niệm Niệm nghĩ nhiều

thôi…”

“Con ở đây trông cô ấy, mẹ về trước đi”

“Ừ, được”

Rất nhanh, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.

Tô Niệm Niệm khẽ động mắt, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ làm sao để tỉnh lại.

Lạc Thừa đứng bên giường, lạnh lùng nhìn cô rồi cười nhạt:

“Đừng giả vờ nữa, tôi thấy mí mắt cô động rồi”

“……”

Đang hôn mê mà còn bị hiểu lầm, Tô Niệm Niệm thật sự có cảm giác muốn…

vùng lên bật dậy. Không quan tâm thì thôi, lại còn cho rằng cô giả vờ, đầu anh

ta bị kẹt cửa à?!

Vì quá tức, giây tiếp theo cô bỗng mở to mắt, vừa hay đối diện với ánh nhìn

“quả nhiên là vậy” của người đàn ông kia.

“…Tôi không giả vờ”

Ngủ li bì suốt một ngày một đêm, giọng cô hơi khàn, lại có cảm giác trăm

miệng cũng khó cãi.

Làm người tốt đúng là mệt thật.

Lạc Thừa sao có thể tin lời cô, anh ngồi xuống chiếc giường đối diện, nhìn cô

chằm chằm một lúc lâu rồi mới quay mặt đi, giọng lạnh nhạt:

“Không phải cô muốn ly hôn sao? Sáng mai gặp ở cục dân chính”

Anh đã nghĩ thông rồi. Lấy độc trị độc chưa chắc đã hiệu quả, giữ cô lại chỉ

khiến hai người nhìn nhau chướng mắt, chi bằng ly hôn cho xong.

Còn căn bệnh kia… cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Tô Niệm Niệm nâng mí mắt mệt mỏi, nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của anh,

thật sự rất muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Nhưng sự thật cô biết được trong giấc mơ vừa rồi đã cho cô một đòn chí

mạng, khiến cô tạm thời chỉ có thể cúi đầu trước số phận.

Khóe mắt ươn ướt, cô lập tức ngồi dậy, lại đến lúc phát huy diễn xuất rồi.

Chỉ thấy mỹ nhân trên giường bệnh hơi cúi đầu, giống như chiếc lá rơi trong

gió thu, khiến người ta không khỏi xót xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.