Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 9: Lần Tiếp Xúc Thân Mật Đầu Tiên (2)



Sẵn sàng

Nói ra những lời hạ thấp mình như vậy, chính cô cũng không chắc anh có mềm

lòng hay không.

Lạc Thừa nhìn cô gái tóc ngắn trước mặt, bỗng cảm thấy cô dường như đã

khác xưa. Cả người toát lên vẻ tươi sáng, tràn đầy sức sống. Anh càng không

ngờ cô lại có thể nói ra những lời mạch lạc, rõ ràng như thế.

Dù chưa xác định được rốt cuộc cô đang tính toán điều gì, nhưng nhớ tới lời

khuyên của bác sĩ tâm lý trong quân đội, Lạc Thừa trầm ngâm một lát rồi vẫn

gật đầu đồng ý.

Thấy anh cuối cùng cũng mềm lòng, Tô Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm. Cả

ngày hôm đó cô cười tươi như hoa, đến cả con chó Bắc Kinh mà nhà họ Lạc

nuôi cũng cảm nhận được niềm vui của cô.

Buổi tối ăn cơm xong, Tô Niệm Niệm trở về phòng ngủ của hai người trước.

Trong thời gian Lạc Thừa vắng nhà, căn phòng này cô ở rất thoải mái. Nhưng

từ hôm nay trở đi sẽ có thêm một người nữa, trong lòng cô bỗng thấy mơ hồ,

không biết sau này nên chung sống với anh thế nào.

Trên giường có hai chiếc chăn cưới màu đỏ. Cô trải chiếc mình quen dùng

sang một bên, chiếc còn lại đặt sang phía đối diện, rồi dùng một chiếc gối dự

phòng làm ranh giới ở giữa.

Làm vậy, người mắc chứng sợ phụ nữ như anh hẳn sẽ có cảm giác an toàn hơn

nhỉ?

Sắp xếp xong xuôi, Tô Niệm Niệm mới yên tâm nằm xuống.

Vốn định đợi anh về nói thêm vài câu, nhưng mí mắt lại nặng trĩu không nghe

lời. Chưa đầy năm phút, cô đã không chống nổi cơn buồn ngủ, chìm vào giấc

mộng.

Khi Lạc Thừa từ phòng sách quay lại, liền thấy cô ngủ rất say, khóe miệng còn

vương chút nước miếng, trông ngốc nghếch vô cùng.

Anh nhìn “ranh giới” trên giường hồi lâu, cuối cùng ôm chăn gối của mình đi

sang phòng khách.

Không ngờ vừa bước ra ngoài đã chạm mặt Hàn Như đang lên lầu đưa trái cây.

Thấy anh ôm chăn gối, bà lập tức não bổ đủ thứ:

“Sao thế? Bị Niệm Niệm đuổi ra ngoài à?”

“…”

Sợ giải thích rắc rối, Lạc Thừa ngầm thừa nhận.

“Vâng”

“Vâng cái gì mà vâng? Đều tại con không biết điều! Hôm nay Niệm Niệm xuất

viện sao con không đi đón? Giờ bị đuổi ra ngoài đúng là đáng đời!”

Nhìn cái miệng mẹ mình mở ra khép vào, mày Lạc Thừa càng lúc càng nhíu

chặt. Anh vừa định quay sang phòng khách thì đã bị Hàn Như đẩy thẳng trở lại

phòng:

“Con bị ngốc à? Vợ đuổi ra ngoài là con thật sự ra ngủ ngoài sao? Mau quay lại

xin lỗi đi!”

Nói xong, bà “rầm” một tiếng đóng sập cửa, còn đứng ngoài cửa nhỏ giọng

cảnh cáo:

“Nếu con còn dám bước ra nữa, mẹ sẽ mách ba con”

Trong nhà này, người duy nhất Lạc Thừa vừa kính vừa sợ chính là Lạc Chính

Khanh. Anh cúi đầu, nắm chặt tay nắm cửa, cuối cùng vẫn khuất phục

trước “uy quyền” của mẹ, buông tay quay vào trong.

Tô Niệm Niệm đang ngủ say, hoàn toàn không hay biết chuyện này. Lạc Thừa

lạnh nhạt liếc cô một cái, rồi nhìn sang nửa giường còn trống. Hai giây sau,

anh ngồi xổm xuống, trải chăn gối trên sàn rồi nằm xuống.

Đang là mùa hè, sàn gỗ không quá lạnh. Anh gối hai tay ra sau đầu, ngay cả

lúc ngủ thân người cũng thẳng đơ.

nien-dai/chuong-9-lan-tiep-xuc-than-mat-dau-tien-2.html]

Trong căn phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hô hấp đều đều, khẽ khàng của

người phụ nữ. Lạc Thừa trở mình hai lần, cuối cùng mới dần chìm vào giấc

ngủ…

Gió đêm khẽ thổi, giấc ngủ của Tô Niệm Niệm rất ngon. Đến khi trời vừa hửng

sáng, cô bỗng giật mình tỉnh dậy, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Cô dụi đôi mắt còn ngái ngủ nhìn sang bên cạnh, trống không.

Nghĩ tới đêm động phòng hôm đó anh cũng ngủ ở phòng khách, cô không suy

nghĩ nhiều.

Tô Niệm Niệm có thói quen, bất kể tỉnh dậy lúc mấy giờ cũng không ngủ lại.

Thời đại này không có điện thoại, không có máy tính, nửa đêm tỉnh giấc chẳng

biết làm gì, cô ngồi dậy, quyết định sang phòng sách bên cạnh đọc sách.

Đám sách kia cô đã thèm từ lâu, chỉ là chưa có dịp xem. Dù sao hiện tại cũng

chưa thể rời khỏi nhà họ Lạc, nhân cơ hội này đọc hết tất cả sách ở đây cũng

tốt.

Ngay lúc cô đang lén lút rón rén xuống giường, Lạc Thừa đang nằm dưới sàn

đã nhanh chóng mở mắt, trong đôi đồng tử sâu thẳm ánh lên một tia cảnh

giác.

Nghe tiếng bước chân của người phụ nữ ngày càng tiến lại gần, anh khẽ ho

một tiếng, định nhắc cho đối phương biết sự tồn tại của mình.

Không ngờ chính tiếng ho ấy lại dọa Tô Niệm Niệm giật nảy người. Vốn dĩ còn

chưa tỉnh hẳn, cô loạng choạng một cái rồi vấp thẳng vào người anh.

Thấy mặt mình sắp sửa dán sát vào mặt anh, Tô Niệm Niệm vội vàng nghiêng

người sang bên, chỉ sợ xảy ra cảnh tượng quen thuộc trong mấy bộ phim thần

tượng.

Kết quả là hai khuôn mặt thì không chạm vào nhau, nhưng trong lúc cuống

quýt, má cô lại đập thẳng vào bụng dưới của anh. Cú va chạm ấy khiến Lạc

Thừa không kìm được khẽ rên một tiếng trầm thấp. Giọng nói bị nén lại, trầm

khàn mà gợi cảm.

Trong màn đêm lờ mờ, Tô Niệm Niệm có thể cảm nhận rõ khối nóng rực ngay

dưới má mình. Dù chưa từng “ăn thịt heo” nhưng cũng đã thấy heo chạy, vào

khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy mình sắp phát điên!

“Cô… đứng dậy”

Vì sự tiếp xúc quá mức thân mật ấy, sắc mặt Lạc Thừa lúc đỏ lúc trắng, thân

thể cũng không kìm được mà run nhẹ. Cảm giác nghẹt thở khiến anh hoàn

toàn không còn sức để đẩy cô ra.

Được anh nhắc nhở, Tô Niệm Niệm vội vàng bò dậy, nhưng trong cơn hoảng

loạn lại huých thêm một cái vào bụng anh.

Lạc Thừa chịu đựng cơn đau chồng chất, hoàn toàn bó tay với cô.

“Xin lỗi, em không cố ý”

Biết anh mắc chứng sợ phụ nữ, Tô Niệm Niệm tự giác lùi ra xa, giữ một khoảng

cách nhất định. Thế nhưng cảm giác nóng ran trên má vẫn liên tục nhắc nhở

cô về chuyện vừa rồi.

Biết trước sẽ xấu hổ thế này, thà rằng lúc nãy cô để mặt dán mặt với anh còn

hơn!

Một lúc sau, sự khó chịu trên cơ thể mới dần dịu lại. Lạc Thừa chống tay ngồi

dậy khỏi sàn, sắc mặt đã trở lại bình thường.

Đây là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên giữa hai người kể từ sau khi bị cô “tính

kế” mất thân.

Anh không ngờ sự bài xích cả về thể xác lẫn tinh thần đối với cô lại mãnh liệt

đến vậy.

Anh kìm nén ý định đuổi cô ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt

lạnh lẽo, giọng nói vô cảm:

“Không sao đâu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.