Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 13: Mài Dao (2)



Sẵn sàng

Lý Đào hạ tay xuống, trong mắt lộ ra vẻ tinh quái: “Quán mì đối diện bên kia

phố khai trương, họ qua đó hóng chuyện rồi. Ai cũng muốn xem thử kẻ nào ăn

gan hùm mật gấu mà dám làm chuyện này”

Không lâu trước đó, căn nhà trống đối diện đã bị người ta mua lại, mọi người

đều đoán xem sẽ dùng vào việc gì, nhưng chẳng ai ngờ lại mở một quán mì.

Quán mì tư nhân nhỏ xíu mà dám mở ngay trước cửa nhà hàng quốc doanh,

chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

“Cậu không qua xem à? Đầu bếp Lưu cũng đi rồi đấy”

Tô Niệm Niệm lắc đầu, cô không mấy hứng thú với chuyện kiểu này.

“Cậu không đi thì để tớ đi coi!” Nói xong, Lý Đào nhét cái vỉ đập ruồi vào tay Tô

Niệm Niệm, cười hì hì rồi chạy ra ngoài.

Nhà hàng rộng lớn bỗng trở nên trống trải, Tô Niệm Niệm cúi đầu nhìn cái vỉ

trong tay, trong lòng thắc mắc không hiểu có gì hay ho mà phải đi xem.

Hơn mười phút sau, từng nhóm ba năm người cười cười nói nói quay trở lại.

Lý Đào vừa bước vào cửa đã hớn hở la lớn với Tô Niệm Niệm: “Ê, cậu không

thấy thôi chứ quán mì đó nhỏ xíu à, còn chưa bằng một phần ba nhà hàng

mình nữa!”

“Đúng đó, chỗ bé tí tẹo, xoay người còn khó, vậy mà dám mở quán ngay đối

diện tụi mình, đúng là không biết sống chết!”

“Mấy cậu có thấy không? Ông nấu ăn ở đó nhìn bẩn thỉu từ đầu tới chân, liếc

một cái là biết vệ sinh bếp núc không đạt chuẩn rồi”

Mọi người mỗi người một câu, trong lời nói đều đầy vẻ khinh thường đối với

quán mì kia.

Tô Niệm Niệm chỉ cười cười không nói gì. Là người của thế kỷ 21, cô cảm thấy

trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, không thể mù quáng lạc quan được.

Náo nhiệt qua đi, đầu bếp Lưu gọi toàn bộ nhân viên bếp sau lại họp buổi

sáng: “Ngày mai bên vệ sinh sẽ đến kiểm tra, tan ca xong không ai được về,

mọi người dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ. Phân công cụ thể để Lý Mãn Thương

phụ trách”

Lý Mãn Thương là đồ đệ của đầu bếp Lưu, bình thường trong bếp có thể nói là

dưới một người trên vạn người. Vừa tan họp, đã có mấy người vây quanh anh

ta, mong được phân việc nhẹ nhàng một chút.

Cảm giác được mọi người tâng bốc khiến lòng hư vinh của anh ta được thỏa

mãn vô cùng. Nhưng vừa quay đầu thấy Tô Niệm Niệm đứng một bên, không

giống những người khác nịnh nọt mình, Lý Mãn Thương lập tức không vui:

“Đồng chí Tô, sau giờ làm cô phụ trách mài toàn bộ dao đi”

Trước giờ việc mài dao đều do Lý Mãn Thương đích thân làm, giờ lại giao cho

Tô Niệm Niệm, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đây rõ ràng là mượn việc

công để trả thù riêng.

Đầu bếp Lưu có thù với Tô Niệm Niệm, mà Lý Mãn Thương là đồ đệ của ông ta,

suy ra thì Lý Mãn Thương cũng có thù với cô.

Vì vậy, ai nấy đều nhìn người trong cuộc bằng ánh mắt thương hại, nhưng

không ai dám đứng ra bênh vực.

Đối mặt với sự sắp xếp rõ ràng là bắt nạt người khác này, bề ngoài Tô Niệm

Niệm tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vui đến không chịu nổi.

nien-dai/chuong-13-mai-dao-2.html]

Công việc này vừa nhẹ nhàng lại đơn giản, cô thật sự sợ anh ta đổi ý.

Tưởng rằng người phụ nữ này sẽ giống như trước kia, kiểu gì cũng làm ầm lên

một trận, nào ngờ đối phương đến cả mày cũng không nhíu lấy một cái. Lý

Mãn Thương không khỏi sững người, nhưng lời đã nói ra rồi thì cũng chỉ có thể

sắp xếp như vậy.

Đợi Lý Mãn Thương rời đi, cậu học việc chuyên làm tạp vụ trong bếp sau là

Trần Thuận lén tiến lại gần Tô Niệm Niệm, nhỏ giọng nói: “Chị Tô, thầy Lưu yêu

cầu cực kỳ cao với việc mài dao, Lý Mãn Thương rõ ràng là đang nhằm vào chị

đấy”

“Em biết rồi, không sao đâu, việc này chị làm được” Tô Niệm Niệm vỗ vỗ vai

cậu thiếu niên, tỏ ý cảm ơn.

Thấy cô có vẻ rất tự tin, Trần Thuận cũng không xen vào chuyện này nữa.

Dao trong bếp sau lớn nhỏ cộng lại có hơn mười chiếc. Tan ca, cô mang theo

đống dao đó cùng đá mài, lại bưng thêm một chậu nước sạch ra sân sau của

nhà hàng.

Đối với người ngoài nghề, mài dao là một việc rất khó, vì thế Lý Mãn Thương

mới cố ý giao cho Tô Niệm Niệm làm.

Chỉ tiếc là anh ta tính sai rồi, Tô Niệm Niệm không những biết mài dao, mà còn

mài cực kỳ tốt.

Cô không vội mài xong tất cả dao cùng lúc, mà thong thả mài từng chiếc

một. Thái độ nghiêm túc ấy khiến người ta có cảm giác thứ cô cầm trong tay

không phải là dao, mà là một tác phẩm nghệ thuật đang được trau chuốt tỉ mỉ.

Khi công việc sắp sửa đi đến hồi kết, Lý Mãn Thương dẫn theo Lưu Dũng vội

vàng đi tới.

Tô Niệm Niệm ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, nghe thấy động tĩnh liền

ngẩng đầu liếc nhìn họ một cái, rồi thu ánh mắt lại, cúi đầu tiếp tục mài dao.

Thấy vậy, Lý Mãn Thương lập tức sầm mặt, sải bước nhanh tới trước mặt cô:

“Dao của đầu bếp đâu rồi? Cô không hỏi một tiếng đã dám tự ý lấy đi à?”

Vừa nói, anh ta vừa cúi người lục trong đám dao, tìm ra con dao đó, lưỡi dao

hướng lên trên. Chỉ liếc nhìn một cái, anh ta liền cứng họng.

“Dao của tôi… không phải là đã bị mài hỏng rồi chứ?” Lưu Dũng cũng tiến lên,

vẻ mặt đầy xót xa giật lấy con dao từ tay anh ta. Chỉ thấy lưỡi dao đã được

mài sắc bén vô cùng, thân dao sáng loáng đến mức còn phản chiếu được

bóng người.

Ông nhìn Tô Niệm Niệm, rồi lại nhìn con dao, trong lòng nhất thời dâng lên

cảm giác rất phức tạp.

Ai có thể nói cho ông biết, một cô gái mới ngoài hai mươi làm sao lại có thể

mài dao giỏi đến vậy?

Con dao này là dao chuyên dùng của Lưu Dũng, bình thường ngoài Lý Mãn

Thương ra, ông không cho bất kỳ ai đụng vào. Ai ngờ hôm nay cái tên khốn

kiếp kia lại để Tô Niệm Niệm mài dao, nên vừa nghe tin, ông lập tức chạy tới để

“cứu dao”.

“Dao này là cô mài à?”

“Vâng” Tô Niệm Niệm mài xong con dao cuối cùng, ngẩng đầu nhìn họ lần

nữa, trong lòng nghĩ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, giờ chắc là có thể về

nhà rồi nhỉ?

“Không nhờ ai giúp à?” Lưu Dũng nâng niu con dao yêu quý trong tay, vẫn có

chút không dám tin cô lại có tay nghề như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.