Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 20: Tin Đồn (1)



Sẵn sàng

Trời còn chưa sáng hẳn, Tô Niệm Niệm đã lên đường đến ban nhạc kèn của Lý

Quảng Phát.

Đúng lúc hôm đó là cuối tuần, cô nói dối với nhà họ Lạc rằng mình và Lý Đào

sẽ đi chơi xa, bọn họ tin thật nên cũng không hỏi thêm gì.

Còn về Lạc Thừa, kể từ sau khi hai người chung giường, người đó bỗng nhiên

biến mất không thấy tăm hơi, cũng chẳng biết là thật sự có việc hay là đang…

sợ cô?

Ban nhạc kèn có tổng cộng bốn người, ngoài Lý Quảng Phát và Ngô Hải ra còn

có hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vẫn được coi là còn khá trẻ.

Khi Lý Quảng Phát giới thiệu Tô Niệm Niệm với hai người kia, cằm họ suýt thì

rớt xuống đất!

Một cô gái xinh đẹp thế này mà lại là thợ kèn xô-na mới tới á?!

Đúng là nghĩ không thông nổi, sao lại chọn làm cái nghề chẳng có tương lai

này chứ!

Để tiện cho công việc, Tô Niệm Niệm mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, cố

tình ăn mặc thật giản dị, kín đáo. Nhưng có những người vốn thuộc kiểu “trời

sinh đã đẹp”, dù có che giấu thế nào cũng không thể che được ánh hào quang

của bản thân — Tô Niệm Niệm chính là kiểu người như vậy. Bộ đồ đen mộc

mạc chẳng những không khiến cô mờ nhạt đi, trái lại còn làm tôn lên vẻ lạnh

lùng, xinh đẹp đến nao lòng.

Sau khi tự giới thiệu xong, mấy người cùng nhau lên đường đến nhà khách.

Ở vùng nông thôn, trước ngày đưa tang, hầu như nhà nào có đám tang cũng

mời ban nhạc đến thổi kèn đám ma, cho đến khi người đã khuất được chôn cất

yên ổn thì mới coi là xong.

Gia đình tổ chức tang lễ này ở một nơi gọi là thôn Lạc Hoa. Trong sân rộng đã

dựng sẵn một rạp tang màu đen. Người qua đời là một ông lão ngoài sáu mươi

tuổi, vì lên cơn đau tim đột ngột mà ra đi.

Khi bọn họ đến nơi, trong sân đang có người khóc tang, tiếng khóc nối tiếp

tiếng khóc, nỗi bi ai ấy khiến lòng người không khỏi rung động.

Tô Niệm Niệm từng làm việc trong bệnh viện nhiều năm, những cảnh sinh ly

tử biệt như vậy cô đã chứng kiến không ít. Vốn dĩ tưởng rằng lòng mình đã

sớm không còn gợn sóng, vậy mà ngay khoảnh khắc này, cô bỗng nhớ đến ông

nội và ông ngoại của mình. Sau khi cô qua đời, không biết hai ông thế nào rồi,

có ăn uống đúng bữa không, có uống thuốc đúng giờ không?

Nghĩ đến đó, khóe mắt cô hơi ướt, chóp mũi dần dần đỏ lên.

Lý Quảng Phát thấy dáng vẻ ấy của cô, tưởng rằng cô là người quá đa cảm,

không chịu nổi bầu không khí như vậy, bèn khẽ ho một tiếng rồi an ủi:

“Ông cụ này ra đi cũng không phải chịu nhiều đau đớn. Làm nghề này thì sẽ

phải thường xuyên tới những nơi như vậy, rồi cháu sẽ quen thôi”

Đúng lúc đó, con dâu của người quá cố đi về phía họ. Thấy Tô Niệm Niệm mặt

mày u sầu, chị ta sững người một chút, sau khi được Lý Quảng Phát giải thích

mới biết thì ra cô gái nhỏ trước mặt là người mới của ban nhạc kèn, tính tình

mềm yếu, thấy người ta khóc thì bản thân cũng buồn theo…

Chính vì vậy, ấn tượng đầu tiên của người phụ nữ ấy đối với Tô Niệm Niệm vô

cùng tốt.

Nhạc tang trong đám lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy khúc quen thuộc. Những

người khác đã thuộc nằm lòng từ lâu, chỉ riêng Tô Niệm Niệm thỉnh thoảng

còn phải lén liếc nhìn bản nhạc. May mà trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần thổi một

lần là đã nhớ.

Bên trong rạp tang màu đen, mỗi khi có người bái lạy xong trước linh cữu, đều

không nhịn được mà liếc nhìn về phía Tô Niệm Niệm mấy lần. Ai nấy đều tò

mò: sao lại có một cô gái xinh đẹp thế này mà lại tới đây thổi kèn đám ma?

Đúng là thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có. Sống mấy chục năm rồi mà

đây đúng là lần đầu tiên họ được thấy!

nien-dai/chuong-20-tin-don-1.html]

Tô Niệm Niệm cảm nhận được những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, cũng đoán

được họ đang nghĩ gì. Nhưng cô cảm thấy mình quang minh chính đại dựa vào

sức lao động để kiếm tiền, chẳng có gì là đáng xấu hổ cả.

Nguyên chủ chưa từng học thổi kèn xô-na, nửa ngày trôi qua, hai bên má của

Tô Niệm Niệm vừa đau nhức vừa căng cứng.

Nhân lúc nghỉ trưa ăn cơm, cô ngồi ở một góc, xoa bóp hồi lâu thì cảm giác ê

ẩm mới dịu bớt.

Đúng lúc này, một tràng tiếng khóc vang lên. Tô Niệm Niệm quay đầu nhìn lại,

cách chỗ cô không xa có một cậu bé mặt mũm mĩm đang ngồi xổm ở góc

tường khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, trông vô cùng đáng

thương.

“Em sao thế? Bố mẹ em đâu?”

Tô Niệm Niệm đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu bé, trong lòng đã đoán được đại

khái.

Thấy cô, cậu bé lại càng khóc dữ hơn:

“Hu hu hu… em không muốn ông nội chết đâu!”

Chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ con tầm tuổi này, Tô Niệm Niệm cũng hơi hoảng

hốt. Cô vội vàng lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay và mấy viên kẹo đưa cho

cậu bé.

“Chị có kẹo ngon lắm, chỉ cần em không khóc nữa thì chị cho em hết”

Trẻ con năm, sáu tuổi hoàn toàn không có sức đề kháng trước kẹo. Cậu bé

nhìn chằm chằm vào kẹo trong tay cô, khịt khịt mũi, cố gắng nuốt nước mắt

trở lại, vai vẫn run run, cuối cùng cũng ngừng khóc.

“Lau nước mắt đi nào”

Tô Niệm Niệm nhét chiếc khăn tay vào tay cậu bé, rất hiểu tâm trạng của em.

Người thân qua đời, âm dương cách biệt. Chỉ cần nghĩ đến việc từ nay về sau

không còn gặp lại ông nội và ông ngoại nữa, cô cũng thấy cổ họng nghẹn lại,

muốn khóc theo.

Đợi cậu bé lau sạch nước mắt trên mặt, cô bóc một viên kẹo cho vào miệng

em, dịu dàng động viên:

“Ngoan, đừng buồn nữa. Ông nội em sẽ ở trên trời nhìn em đấy. Nếu ông biết

em khóc buồn thế này, ông cũng sẽ buồn theo”

Vị ngọt thanh của kẹo cam lan khắp đầu lưỡi, cậu bé chóp chép miệng, ngước

đôi mắt non nớt hỏi:

“Ông nội thật sự có thể nhìn thấy em à?”

“Tất nhiên rồi. Vì thế em phải làm một cậu bé dũng cảm, ông sẽ nhìn thấy đấy”

Tô Niệm Niệm khẽ vỗ vỗ vai cậu bé, trong lòng nặng trĩu khó tả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.