Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ xa dần dần tiến lại gần. Cậu bé nghe thấy liền
ngẩng đầu nhìn về phía sau cô, gương mặt vừa khóc xong lập tức lộ vẻ vui
mừng:
“Chú Lạc ơi, bố cháu về cùng chú rồi phải không?”
Chú Lạc?
Trên đời này người họ Lạc không ít, Tô Niệm Niệm cũng không nghĩ mọi
chuyện lại trùng hợp đến vậy. Cô theo ánh mắt của cậu bé xoay nửa người lại,
liền thấy Lạc Thừa mặc quân phục chỉnh tề, đứng ngay sau lưng họ, vẻ mặt có
chút phức tạp.
Hóa ra… đúng là có sự trùng hợp như thế thật.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Niệm Niệm lúng túng đứng dậy, nói với
cậu bé bên cạnh:
“Chị phải quay lại làm việc rồi, em ở đây với chú nhé”
Theo sự hiểu biết của cô về Lạc Thừa, ở chốn đông người thế này, anh hẳn
không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa hai người.
Nói xong, còn chưa kịp để Lạc Thừa phản ứng, cô đã chuồn mất.
Lạc Thừa nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, chỉ đành quay sang cậu nhóc bên
cạnh để tìm câu trả lời.
“Hổ Tử, cháu quen dì đấy à?”
Cậu bé nắm chặt kẹo trong tay, gật đầu thật mạnh:
“Dạ! Dì ấy cho cháu kẹo, còn biết thổi kèn nữa. Dì ấy thổi kèn cho ông cháu”
“Thổi kèn?”
Lạc Thừa khẽ cau mày, hoàn toàn không hiểu “thổi kèn” là có ý gì…
Sau giờ nghỉ trưa, tiếng kèn xô-na lại vang lên.
Lạc Thừa xuyên qua đám người lác đác, nhìn người phụ nữ đang phồng má
thổi kèn, chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt quá mức huyền ảo, khó tin.
Lúc này, con dâu của người quá cố là Lâm Anh bước tới. Thấy anh cứ nhìn
chằm chằm cô gái trẻ kia, chị ấy vừa ngạc nhiên vừa không nhịn được nhắc
nhở:
“Tiểu Lạc à, cậu là quân nhân đã có gia đình rồi, cho dù cô gái đó có xinh đẹp
đến đâu cũng tuyệt đối không được phép phạm sai lầm đâu đấy”
“……”
Lạc Thừa quay đầu lại, nhận ra đối phương không hề nói đùa, nhất thời dở
khóc dở cười:
“Chị dâu, em chỉ thấy cô ấy thổi khá hay thôi”
Lâm Anh vốn khá hiểu con người anh, nghe vậy liền tin thật.
“Đồng chí Tô này thổi kèn đúng là rất tốt, hơn nữa tính tình cũng thiện lương,
là một cô gái hiếm có”
Lần đầu tiên nghe thấy có người khen Tô Niệm Niệm thiện lương, Lạc Thừa
không khỏi nghi ngờ tai mình.
Anh không khẳng định cũng không phủ nhận. Những gì bất thường nhìn thấy
hôm nay khiến anh buộc phải nhìn lại Tô Niệm Niệm một lần nữa, chẳng lẽ cô
chỉ độc ác khi đối diện với mỗi mình anh thôi?…
Sau một ngày một đêm làm việc tận tâm tận lực, đến khi đưa tang xong vào
ngày hôm sau, Tô Niệm Niệm coi như đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên
mãn.
Trong suốt thời gian đó, cô và Lạc Thừa không hề có bất kỳ sự giao tiếp nào.
Nhưng qua những câu chuyện tán gẫu của người khác, cô cũng biết được vì
sao sau khi hai người chung giường, người đàn ông này lại bỗng nhiên biến
mất.
nien-dai/chuong-21-tin-don-2.html]
Hóa ra anh không phải trốn tránh cô, mà là nhà chiến hữu xảy ra chuyện nên
anh chạy tới đây giúp đỡ.
Đám tang này được tổ chức vô cùng chu toàn. Lâm Anh thanh toán tiền thổi
kèn cho Lý Quảng Phát, trước khi kết thúc còn không quên khen Tô Niệm Niệm
hết lời.
Lý Quảng Phát cười hớn hở nhận tiền, cũng vô cùng hài lòng với biểu hiện của
Tô Niệm Niệm.
Sau khi quay về ban nhạc, ông còn đặc biệt khen ngợi cô trước mọi người, rồi
đưa cho cô một tờ “đại đoàn kết”
“Đây là tiền công của cháu, năm đồng dư ra là chủ nhà thưởng thêm cho cháu.
Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc nhé, sau này có hỉ sự hay tang sự gì, chú
nhất định sẽ tìm cháu tiếp”
Vất vả suốt một ngày một đêm, chịu đựng cơn đau nhức ở hai bên má, Tô
Niệm Niệm chờ chính là câu nói này!
Nghĩ đến việc sau này mình lại có thêm một khoản thu nhập, cô phấn khích
cong khóe môi, gương mặt xinh xắn rạng rỡ như hoa đào tháng ba, tràn đầy
sức sống.
“Cảm ơn chú Lý, cháu nhất định sẽ làm thật tốt!”
……
Lúc này, người nhà họ Lạc vẫn cho rằng Tô Niệm Niệm đang đi du lịch cùng
đồng nghiệp.
Khi Hàn Như nhìn thấy Lạc Thừa mấy ngày liền không về nhà, nay cuối cùng
cũng chịu xuất hiện, cơn tức giận trong lòng bà không kìm được mà dâng lên:
“Mấy ngày nay con đi đâu vậy hả? Niệm Niệm đi chơi với đồng nghiệp mà con
cũng không biết à?”
“”
Hóa ra… cô ấy không nói thật với gia đình.
Lạc Thừa mặt không đổi sắc, cũng không vạch trần lời nói dối ấy, chỉ đơn giản
báo cáo lại với Hàn Như những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.
Hàn Như cũng không phải là người không phân biệt đúng sai, sau khi nghe
xong đầu đuôi câu chuyện, cơn giận của bà đã nguôi đi quá nửa.
“Niệm Niệm là đứa trẻ tốt, đã kết hôn rồi thì phải sống cho đàng hoàng tử tế,
tuyệt đối không được làm loại người như Trần Thế Mỹ. Con không phải thật sự
giống như những lời đồn kia chứ? Nghe nói Vạn Lâm quay về là con đã lòng dạ
xao động rồi?”
“Đồn cái gì cơ?”
Lạc Thừa nhíu mày, nghe mà chẳng hiểu gì hết, không biết sao đề tài lại đột
nhiên chuyển sang người khác.
Thấy anh không giống đang lừa mình, Hàn Như nghi hoặc hỏi:
“Hồi trước trong khu tập thể từng lan truyền chuyện con thích con bé Vạn Lâm,
chuyện này con không biết thật à? Con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc có từng
thích nó hay không?”
Năm đó, bà cũng từng nghĩ đến việc để cô bé Vạn Lâm dịu dàng, hiểu chuyện
làm con dâu mình, nhưng khi ấy hai đứa còn quá nhỏ nên bà không dám nhắc
tới. Sau này Vạn Lâm đi miền Nam làm thanh niên trí thức, chuyện đó cũng
dần trôi vào quên lãng.
Ai ngờ đâu, từ khi Vạn Lâm trở về thành phố cách đây không lâu, những lời đồn
năm xưa lại chẳng biết từ đâu mọc lên như cỏ dại, khiến Hàn Như vô cùng lo
lắng cho tình trạng hôn nhân của cậu con trai út.
Lỡ như chuyện đó là thật, hoặc khiến con dâu hiểu lầm không đáng có, thì
phiền phức to!
Lạc Thừa nhớ đi nhớ lại vẫn không nghĩ ra rốt cuộc vì lý do gì mà mọi người lại
hiểu lầm như vậy. Trong lòng anh, Vạn Lâm chỉ là bạn chơi thuở nhỏ kiêm bạn
học cấp hai, không hơn không kém.
“Mẹ, con xin lấy Chủ tịch ra bảo đảm, con và cô ấy thật sự không có gì cả, mẹ
đừng suy nghĩ lung tung nữa”
“Thật không?”
“Thật”
Câu trả lời này khiến Hàn Như lập tức yên tâm, đồng thời trong lòng đã có chủ
ý: nếu để bà biết được là ai đứng sau lưng tung tin đồn nhảm, bà nhất định sẽ
không tha cho kẻ đó!