Giang Hoài Tuyết đáp lời, hỏi: “Giờ bận không? Tôi muốn bàn với anh vài việc”
“Không bận, không bận” Tống Tuấn Lương vừa xua tay với mọi người trên bàn
ăn để mọi người giữ im lặng, vừa giơ điện thoại bước ra ngoài phòng: “ cần gì
cứ nói”
“Sao lại khách sáo thế?” Giang Hoài Tuyết khẽ thở dài: “Nói nhiều lần rồi, anh
không cần phải dùng kính ngữ với tôi”
“Thói quen khó bỏ ấy mà” Tống Tuấn Lương cười ngượng: “Miệng này cứ có
điều kiện phản xạ thế rồi”
Giang Hoài Tuyết đành chịu: “Tùy anh thôi. Tôi có việc muốn nhờ anh giúp,
tuần sau đi một chuyến xuống Tây Nam giúp tôi đón ông nội lên chỗ anh”
“Trên đường đi cũng không cần vội, ông cụ đã lâu không đi xa, dẫn ông cụ đi
ngắm cảnh luôn”
“Không thành vấn đề” Tống Tuấn Lương vui mừng nói: “Ông Giang cuối cùng
cũng đồng ý đến Đế Kinh rồi sao?”
Trước đây họ đã cố gắng thuyết phục ông cụ và Giang Hoài Tuyết đến Đế Kinh
sinh sống, nhưng ông cụ nhất quyết từ chối, chỉ muốn ở lại Tây Nam.
Giang Hoài Tuyết cười khẽ: “Tôi ở đây, tất nhiên ông ấy sẽ muốn đến”
Tống Tuấn Lương suýt nữa thì nhảy cẫng lên: “Cái gì?! Cô đang ở Đế Kinh? Ôi
trời ơi, cô đến Đế Kinh mà không báo tôi một tiếng, sao cô không đến ở khách
sạn Thiên Sơn của chúng tôi, bình thường ăn uống thế nào, có ai đi cùng cô
không…”
“Được rồi, được rồi” Giang Hoài Tuyết bỏ khăn, vừa chải tóc vừa nói: “Anh làm
gì mà giống mẹ tôi thế, lải nhải mãi không dứt”
Nghe cô nói vậy, Tống Tuấn Lương chẳng thấy xấu hổ, ngược lại còn tự hào:
“Đúng vậy, người ta đều nói tôi là tổng quản đại nội mà”
Giang Hoài Tuyết: “…”
Cô thật sự muốn nhắc anh ta, tổng quản đại nội là thái giám đấy.
“Tôi cũng không ở đây lâu, chắc khoảng nửa tháng thôi”
tai-san-hang-ty/chuong-36.html]
Ngoài Giang lão đầu, không ai biết vấn đề tuổi thọ của Giang Hoài Tuyết, nên
cô tránh nhắc đến phần đó mà đơn giản kể lại chuyện nhầm lẫn con cái ở nhà
họ Nguyễn.
“Về sau tôi có vài việc cần làm, nên sẽ không tiện ở lại nhà họ Nguyễn, vì thế
mới muốn đón ông nội về đây để tiện sống riêng”
Tống Tuấn Lương là một người từng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tinh
mắt, tuy rằng Giang Hoài Tuyết không nói rõ, nhưng anh ta lập tức hiểu rằng
nhà họ Nguyễn chắc chắn không đối xử tốt với cô.
Nghĩ đến việc có thể cô đã phải chịu đựng gì đó, trong lòng anh ta lại nổi lên
cơn giận, nhưng thay vì nói ngay, anh ta hỏi: “Ông Giang sẽ ở lại Đế Kinh lâu
dài sao?”
Nếu ông cụ ở Đế Kinh lâu dài thì chẳng phải là tượng trưng cho việc sau này
cô cũng sẽ ở Đế Kinh?
“Tôi không chắc” Giang Hoài Tuyết suy nghĩ một chút, “nhưng có lẽ sẽ ở
khoảng hai, ba năm”
Nghe vậy, tuy hơi hụt hẫng nhưng anh ta nghĩ hai, ba năm cũng là tốt lắm rồi, ở
lâu biết đâu lại yêu mến Đế Kinh mà không rời đi nữa?
Anh ta nói: “Vậy để tôi chuẩn bị sẵn một căn hộ cho cô, cô muốn ở gần chỗ
nào?”
“Không cần” Giang Hoài Tuyết rót một cốc nước, tựa vào tủ thong thả uống:
“Người ta đã chuẩn bị nhà cho tôi rồi, anh cứ đón ông cụ về sắp xếp ở khách
sạn, đợi xong xuôi tôi sẽ đón ông cụ qua nhà mới”
Tống Tuấn Lương sững người, lập tức cảnh giác.
Là ai? Ai có thể biết được hành trình của cô trước cả anh ta, lại còn chuẩn bị
nhà cho cô?
Quá đáng thật!
Đây là một sự xúc phạm đến lòng tự trọng của người được mệnh danh là tổng
quản đại nội!
Anh ta giả vờ dò hỏi: “Đã sắp xếp xong rồi sao? Cũng tốt, không biết là nhân
viên nào của tập đoàn đã làm việc này vậy?”
Giang Hoài Tuyết không biết anh ta đang suy nghĩ quanh co, đáp hờ hững:
“Không phải người của mình, là bên vị hôn phu của tôi chuẩn bị”