Ở một góc khác, Lạc Thừa ngước mắt nhìn Lý Đào đang ôm một bụng oán khí,
trong lòng đầy khó hiểu.
Lý Đào thấy anh ngồi đó như ông lớn, lại nghĩ đến việc Tô Niệm Niệm vì kiếm
tiền mà mang thai vẫn phải chặt thịt heo, tức đến mức chỉ muốn xé nát bộ
mặt đạo mạo trước mắt này!
“Anh đến tìm Niệm Niệm có chuyện gì?”
Lạc Thừa hoàn toàn không biết mình đang bị xem là một tên đàn ông bạc tình,
anh lễ phép đáp:
“Trong nhà có chút việc, phiền cô giúp gọi cô ấy một tiếng”
Còn giả vờ nữa à? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng…
Lý Đào định mỉa thêm vài câu, đúng lúc đó trong đại sảnh vang lên mấy tiếng
trầm trồ. Cô quay đầu nhìn lại, Tô Niệm Niệm đã quay lại.
Sau hơn một tiếng nghỉ ngơi, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Niệm Niệm đã hồng
hào trở lại. Cô mang theo vẻ mặt như thể chuẩn bị “xả thân vì nghĩa”, bước tới
trước cửa sổ trưng bày, bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Có lẽ sợ cô bỏ việc, Quách quản lý cũng còn chút lương tâm, sai người chặt
con heo làm đôi. Nhưng để đạt hiệu quả “chấn động thị giác”, ông ta vẫn để lại
nửa con lớn nhất cho cô xử lý.
Phần lớn khách đến ăn đều là vì Tô Niệm Niệm. Thấy cửa sổ kính cuối cùng
cũng có người bắt đầu làm việc, ai nấy đều đặt đũa xuống nhìn sang.
Cảnh tượng ấy khiến Lý Đào đau lòng. Cô tức giận nói với Lạc Thừa:
“Anh có biết không, Niệm Niệm vì anh mà ngày nào cũng làm việc đến kiệt
sức! Là chồng cô ấy, tôi chỉ mong anh đối xử tốt với cô ấy hơn chút, nếu không
thì anh sẽ làm nhục danh xưng quân nhân đấy!”
Nói xong còn trừng anh một cái, thái độ vô cùng gay gắt:
“Muốn tìm cô ấy thì tự anh đi mà gọi, tôi không rảnh! Với lại, chắc phải qua
trưa Niệm Niệm mới có thời gian để ý tới anh”
“?”
Lạc Thừa bị cô gái nhỏ cay nghiệt này làm cho cứng họng. Đến khi cô rời đi,
anh vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà lại bị căm ghét
đến vậy?
Bên trong ô cửa kính sạch sẽ sáng sủa, Tô Niệm Niệm vung con dao chuyên
dụng của mình, quanh người tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
nien-dai/chuong-29-rung-dong-2.html]
Nếu là một gã thô kệch làm việc này với khí chất ấy, nhìn một cái là biết đồ tể.
Nhưng Tô Niệm Niệm thì khác.
Trong mắt các nam đồng chí có mặt ở đây, những người sau lưng vẫn lén đọc
sách tiểu thuyết võ hiệp, cô đẹp chẳng khác nào nữ kiếm khách trong tiểu
thuyết võ hiệp, lạnh lùng mà phóng khoáng, khiến người ta vừa không dám tới
gần, lại vừa không thể rời mắt.
Tô Niệm Niệm không biết trong mắt người khác mình là hình tượng gì, càng
không biết Lạc Thừa đang đứng không xa nhìn mình. Giờ phút này, trong lòng
trong mắt cô chỉ có nửa con heo kia.
Vì “say” heo, cô chỉ muốn nhanh tay giải quyết nó càng sớm càng tốt.
Thế là người ta chỉ thấy cô vung dao chém mạnh vào khớp xương, mỗi nhát
đều dùng hết sức. Ánh trắng loáng “xoẹt xoẹt” theo dao lên xuống, suýt nữa
làm lóa mắt mọi người.
Giây phút ấy, tất cả đều không hẹn mà cùng thán phục:
Quá ngầu! Thật sự quá ngầu!
Nếu không tận mắt chứng kiến, ai dám tin một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại
dùng dao thuần thục đến thế?
Người sững sờ tại chỗ còn có Lạc Thừa.
Anh chưa từng biết Tô Niệm Niệm còn làm được những việc như mổ gà giếc
heo, mà lại còn làm đẹp mắt đến thế.
Với tư cách một quân nhân, anh nhìn ra ngay, động tác của cô vô cùng thành
thạo lão luyện, tuyệt đối không phải thứ có thể học trong ngày một ngày hai.
Bên tai vang lên tiếng trầm trồ của đám đông, anh chăm chú nhìn cô, vầng
trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi, gò má hồng hồng như quả táo chín, dù nhìn
thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái mềm mại dịu dàng, nhưng trong đôi mắt
long lanh ấy lại ẩn chứa một sự kiên định và tàn nhẫn mà anh chưa từng thấy.
Tựa như thứ cô đang chặt không phải thịt heo, mà là kẻ địch.
Ngay khoảnh khắc đó, tim anh đột ngột đập mạnh một nhịp, như trống dội, kéo
thần trí anh về thực tại.
Anh khẽ nhíu mày, tay phải đặt lên ngực, không hiểu vì sao nhịp tim lại tăng
nhanh như vậy.
Nhưng ánh mắt anh vẫn dừng trên người Tô Niệm Niệm, rất lâu, rất lâu, không
nỡ rời đi.