Trước ngày diễn ra tiệc đính hôn của Nguyễn Như Mạn, Giang Hoài Tuyết nhận
được một đống lễ vật từ nhà họ Tạ gửi tới.
Người mang lễ vật tự xưng là quản gia của nhà họ Tạ rất thông minh và cẩn
trọng. Xe của ông ta dừng lại ở bên ngoài khu biệt thự, sau đó gọi điện cho
Giang Hoài Tuyết để hỏi xem có tiện đến nhà họ Nguyễn hay không. Khi nhận
được sự đồng ý từ cô, ông ta mới cung kính dẫn người mang lễ vật vào.
Lúc này, bố mẹ Nguyễn cùng Nguyễn Như Mạn đang ở khách sạn Thiên Sơn
diễn tập cho buổi lễ, trong nhà chỉ còn lại mình Giang Hoài Tuyết.
Thời tiết mùa thu se lạnh. Cô để quản gia tiếp đón khách trong phòng trà đầy
nắng với vách kính trong suốt, còn bản thân thì chậm rãi bò dậy khỏi giường
để rửa mặt.
Tối qua cô mải mê xem một bộ phim web drama thể loại huyền bí, xem đến
mức không thể dứt ra nổi. Mãi đến khi trời gần sáng mới chịu ngủ, hôm nay
cũng ngủ li bì đến tận trưa vừa bị cuộc gọi của quản gia nhà họ Tạ đánh thức.
Cô có chút ngạc nhiên. Rõ ràng mới gặp Tạ Trọng Diên cách đây hai ngày, nếu
có chuyện gì thì anh tự nói với cô là được, sao còn phải phiền đến mức để
quản gia đích thân mang đồ tới?
Khi cô bước vào phòng trà ngập nắng, vừa thấy hàng loạt hộp quà chất đầy
trên sofa liền sững người.
“Cái gì đây?”
Quản gia nhà họ Tạ đứng dậy, lịch sự cúi chào cô, nở nụ cười nhẹ: “Chào Giang
tiểu thư. Tam gia biết ngày mai tiểu thư sẽ tham dự tiệc đính hôn nên bảo tôi
mang một số bộ trang phục và trang sức mới nhất từ các nhãn hiệu cao cấp
đến, sợ tiểu thư lựa chọn bên ngoài sẽ không vừa ý”
Giang Hoài Tuyết chỉ vào bốn, năm chục hộp quà trên sofa, ngạc nhiên hỏi:
“Tất cả đều là trang phục và trang sức?”
Quản gia cung kính gật đầu: “Vâng. Tất cả đều do tam gia tự tay chọn kiểu
dáng và màu sắc. Ngài ấy nói chắc chắn tiểu thư sẽ thích”
Nghe vậy, Giang Hoài Tuyết nhướn mày: “Tạ Trọng Diên đúng là lợi hại thật.
Mới quen chưa lâu đã dám chắc là tôi sẽ thích, để tôi xem thử”
Quản gia không hề tỏ vẻ bất ngờ khi cô gọi thẳng tên Tạ Trọng Diên. Ông ta
thường xuyên thay tam gia mang đồ dùng cá nhân đến bệnh viện, tuy chưa
từng trực tiếp gặp Giang Hoài Tuyết, nhưng cũng đã nghe không ít lời đồn về
cô từ những người khác.
tai-san-hang-ty/chuong-46.html]
Nghe nói cô là một thiếu nữ trẻ cực kỳ xinh đẹp và có khí chất, cũng hơi kỳ
quái, nghe nói cả nhà họ Tạ đều đối xử với cô rất đặc biệt, tam gia cũng rất
thoải mái khi ở cạnh cô. Còn nghe nói… cô và tam gia có cả một đứa bé…
Hôm nay được gặp mặt, những lời đồn ấy đều được xác thực.
Quản gia thầm nghĩ: quả thật xinh đẹp và cao quý, cũng rất thân thiết với tam
gia. Ít nhất, ông ta chưa từng thấy ai lại có thái độ thoải mái đến vậy khi nhận
quà từ tam gia.
Dĩ nhiên, ông ta cũng chưa từng thấy tam gia nghiêm túc chuẩn bị quà cáp,
trang phục hay trang sức cho bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Xem ra Giang tiểu thư này có lẽ chính là tam phu nhân tương lai của nhà họ Tạ
rồi.
Quản gia lùi về một bên lặng lẽ quan sát Giang Hoài Tuyết đang hăng say mở
từng hộp quà như một ngọn núi nhỏ trước mặt.
Cô mở hộp đầu tiên, bên trong là một chuỗi dây chuyền đính kim cương rực rỡ.
Sợi dây dài, ánh bạc lấp lánh, điểm xuyết bằng đá xanh đậm tinh xảo, lặng lẽ
nằm trên lớp nhung đen sang trọng.
Cô cầm lên ngắm nghía, dưới ánh mặt trời, kim cương lóe lên những tia sáng
chói mắt.
“Sao nặng vậy? Cái này bao nhiêu cara?”
Quản gia đã kiểm tra kỹ toàn bộ lễ vật trước đó, hiểu rất rõ từng món.
“Giang tiểu thư, đây là mẫu mới trong bộ sưu tập LUM của hãng Bill vào mùa
xuân năm nay. Trên giấy tờ ghi là 52 cara”
Giang Hoài Tuyết đặt món đồ trở lại hộp, “cạch” một tiếng đóng nắp: “Đẹp thì
có đẹp, nhưng nặng quá”
Cô mở một hộp khác. Lần này là một chiếc túi xách màu trắng tinh, khóa làm
từ bạch kim, ở vị trí kín đáo có logo của một thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế
giới.
Cô thật sự có chút bất ngờ: “Tạ Trọng Diên chu đáo đến mức chuẩn bị cả túi
dự tiệc cho tôi nữa à?”