Thấy cô không nói gì, Lý Đào liền coi như cô đã ngầm thừa nhận, vừa kéo ghế
vừa rót nước, biểu hiện vô cùng ân cần chu đáo.
Nhìn dáng vẻ cô ấy chạy tới chạy lui vì mình, Tô Niệm Niệm cảm động không
thôi, cũng không còn trách sự cố chấp của cô ta nữa.
Giờ đây, mối nguy “trọng sinh” đã được giải trừ.
Trong lòng Tô Niệm Niệm sáng sủa hẳn lên! Ngay cả việc băm thịt giếc gà
cũng thấy hăng hái hơn trước rất nhiều!
Niềm vui của cô trong lúc vô tình đã lan tỏa, lây nhiễm đến tất cả mọi người
xung quanh.
Đúng hôm nay, Hàn Như dẫn đồng nghiệp tới nhà hàng Vị Dân ăn cơm, tiện thể
cũng muốn xem thử con dâu làm việc ở đây có vui vẻ hay không.
Hai người tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, đồng nghiệp của bà là Tưởng
Hàn Mai nhìn quanh bốn phía, tò mò hỏi:
“Con dâu chị đâu rồi? Sao tôi không thấy thế?”
Tô Niệm Niệm bây giờ, từ cách ăn mặc đến khí chất đã hoàn toàn khác xưa.
Hàn Như cười hớn hở, chỉ tay về phía cửa kính, giọng điệu đầy vẻ tự hào:
“Kìa, ở đằng kia kìa~ Niệm Niệm nhà tôi bây giờ là gương mặt tiêu biểu của
chỗ này, giỏi lắm đấy!”
Tưởng Hàn Mai nhìn theo hướng bà chỉ, kinh ngạc nhướn cao mày.
Nhớ hồi trước bà từng đi dự đám cưới, chỉ nhớ cô dâu rất xinh đẹp, nhưng
ngoài xinh ra thì gần như chẳng có chút khí chất nào.
Mới có bao lâu chứ? Sao đứa nhỏ này trông như biến thành một con người
khác vậy, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của ngày trước nữa.
“Ê? Có phải chị lén huấn luyện thể hình cho con dâu ở nhà không? Nếu không
thì sao con bé lại thay đổi nhiều đến vậy? Tôi thấy còn đẹp hơn cả hoa khôi
của đoàn văn công chúng ta đấy”
Nghe vậy, Hàn Như cười xua tay. Bình thường bà sợ Tô Niệm Niệm nghĩ nhiều
rồi tự ti, nên trước mặt cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện trong đoàn văn công,
càng không thể đi chỉnh sửa tư thế đứng ngồi cho cô.
Thật ra, chính bà cũng rất tò mò, đứa trẻ này sao đột nhiên lại “khai sáng”, từ
lời ăn tiếng nói đến cử chỉ hành động đều rất chuẩn chỉnh, đúng mực.
Thấy bà phủ nhận, Tưởng Hàn Mai đảo mắt một vòng, hạ giọng nói ra tin tức
nội bộ mà mình nghe được:
“Tôi nghe nói bên lão Lý đang muốn tuyển hai nữ binh có nền tảng tốt, tôi thấy
con dâu chị rất ổn, có cần tôi đi hỏi giúp không?”
Vào đoàn văn công làm nữ binh… Trước kia Hàn Như chưa từng dám nghĩ đến
chuyện này, nhưng bây giờ lại bắt đầu động lòng:
“Để tôi về hỏi ý kiến con bé trước đã, nếu nó đồng ý thì phiền chị giúp tôi dò
hỏi nhé”
“Được, không thành vấn đề!”
Lúc này, Tô Niệm Niệm đang cúi đầu làm cá trắm, Lý Đào lén đi tới bên cạnh
cô, hạ giọng nói:
nien-dai/chuong-35-so-co-la-ruou-2.html]
“Ê? Hình như tớ thấy mẹ chồng cậu đấy, sao người nhà bên chồng tới đây ăn
cơm mà không chào hỏi cậu một tiếng vậy?”
Nghe vậy, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu lên. Vì quá tập trung, trong đầu cô lúc này
toàn là xương cá, bong bóng cá, nội tạng cá.
Phải một lúc sau cô mới phản ứng kịp đối phương đang nói gì.
“Họ ở đâu vậy?” Tô Niệm Niệm nhìn ra ngoài cửa kính, còn chưa kịp để Lý Đào
trả lời thì cô đã nhìn thấy họ rồi.
Nếu là kiểu như Lạc Uyển Uyển thì cô coi như không biết cũng được, nhưng đối
phương là trưởng bối, lễ phép cơ bản vẫn phải có.
Cô tháo tạp dề, rửa tay sạch sẽ rồi đi về phía Hàn Như và mọi người.
Thấy cô đi tới, nụ cười trên mặt Hàn Như nở rộ như một đóa hoa. Sau một hồi
hỏi han quan tâm, bà kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
May mà lúc này khách không nhiều, quản lý Quách vì kiêng dè thân phận phu
nhân giám đốc nhà máy cơ khí nên chỉ cười lấy lòng, không hề ngăn cản Tô
Niệm Niệm ngồi xuống.
Tiếp xúc ở khoảng cách gần, Tưởng Hàn Mai càng cảm thấy cô con dâu út nhà
họ Lạc này thật sự xinh xắn, gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú, 360 độ không góc
chết, nhìn từ góc nào cũng thấy hoàn hảo. Một mầm mỹ nhân như thế mà
không vào đoàn văn công thì đúng là phí của trời.
Vì vậy, bà không đợi Hàn Như về nhà hỏi nữa, mà trực tiếp nói luôn chuyện
tuyển nữ binh ngay tại chỗ.
“?” Tô Niệm Niệm chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ vào đoàn văn công.
Thứ nhất, cô hát thì lạc nhịp, nhảy múa lại cứng đờ. Thứ hai, cô hoàn toàn
không hứng thú với nghề đó. So với việc đứng trên sân khấu vừa hát vừa nhảy,
cô lại thấy rất hài lòng với công việc giếc gà băm thịt hiện tại.
Ít nhất thì… chơi dao khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa, đợi tích cóp đủ vốn, có thể cô sẽ làm chút buôn
bán nhỏ. Nếu vào đoàn văn công, đủ thứ ràng buộc, cuộc sống kiểu đó cô thật
sự không chịu nổi.
Vì thế, cô cũng không giấu giếm gì, trực tiếp nói rõ suy nghĩ của mình với họ.
Thấy cô không muốn đi, cả Hàn Như lẫn Tưởng Hàn Mai đều rất thất vọng.
Dù nghề nghiệp không phân cao thấp sang hèn, nhưng làm việc ở đoàn văn
công, nhìn thế nào cũng có tiền đồ hơn là ở lại nhà hàng giếc heo mổ gà.
“Cháu đừng vội từ chối như vậy, về nhà bàn lại với gia đình đã. Nếu đổi ý thì
bảo mẹ cháu nói với cô một tiếng” Tưởng Hàn Mai ngoài việc tiếc người có tài,
thì còn nể mặt Hàn Như nữa. Dù sao thì người trẻ tuổi tầm nhìn còn hạn hẹp,
biết đâu được trưởng bối chỉ điểm đôi câu là sẽ hiểu ra lợi hại.
Biết đối phương là có lòng tốt giúp đỡ, Tô Niệm Niệm cũng là người hiểu
chuyện. Cô cong môi cảm ơn, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên vô cùng mê
người, khiến Tưởng Hàn Mai nhìn đến ngây ra. Mãi đến khi Tô Niệm Niệm quay
lại vị trí làm việc, bà vẫn còn vươn cổ muốn nhìn thêm vài lần:
“Chị có thấy Niệm Niệm nhà chị cười lên trông rất giống một người không?”
“Giống ai cơ?” Hàn Như nghĩ mãi mà cũng không nhớ ra giống ai.
Tưởng Hàn Mai sốt ruột không thôi, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nhớ
nổi người trong ký ức là ai. Chỉ mơ hồ cảm thấy đó là người mà cả hai đều
quen.