Thấy bà suy nghĩ khổ sở như vậy, Hàn Như cười ngắt lời:
“Thôi được rồi, đừng nghĩ nữa! Ăn xong chúng ta đi dạo bách hóa nhé”
Bất kể thời đại nào, phụ nữ cũng đều thích đi dạo mua sắm. Tưởng Hàn Mai
vừa nghe nói đi bách hóa mua đồ liền quẳng ngay vấn đề ban nãy ra sau đầu,
trong đầu giờ chỉ toàn nghĩ xem nên mua một chiếc váy hoa kiểu gì, hay là
mua vải mình thích rồi tìm thợ may làm riêng?
……
Bên kia, Lạc Thừa sau khi đến nhà chiến hữu xử lý xong mọi việc liền đi thẳng
tới Bệnh viện Quân khu Trung ương. Nơi này có những chuyên gia tim mạch
hàng đầu cả nước, đồng thời cũng có những bác sĩ tâm lý… không được đứng
đắn cho lắm.
Anh đăng ký khoa nội, nhóm tim mạch trước. Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ vẫn
không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ dặn lần sau nếu bệnh tái phát thì phải lập tức
tới bệnh viện kiểm tra.
Ra khỏi khoa nội, nghĩ đến tình trạng của mình… anh lại đi về phía phòng khám
tư vấn tâm lý.
Ở thời đại này, có vấn đề tâm lý hầu như chẳng ai dám tới bệnh viện khám, sợ
người khác coi mình là thần kinh mà cười chê.
Nếu bệnh nặng thật sự, người chịu bỏ tiền ra chữa trị lại càng hiếm, khiến cho
cả phòng khám lớn như vậy mà số người tới thăm khám chỉ đếm trên đầu ngón
tay.
Lạc Thừa gõ cửa phòng khám, bác sĩ bên trong nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn
qua, lập tức bật cười.
“Ồ, hôm nay sao cậu rảnh tới đây vậy? Chẳng lẽ bệnh lại nặng thêm rồi à?”
“……” Lạc Thừa lạnh lùng liếc anh ta một cái, rất muốn chửi một câu, miệng
chó không nhả được ngà voi.
Nhưng nghĩ đến mục đích mình tới đây, anh vẫn nhịn xuống.
“Ừ, tôi đến khám bệnh”
Thấy anh thật sự thừa nhận, Hầu Vũ lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, hỏi
kỹ:
“Có chuyện gì? Lại xuất hiện triệu chứng mới à?”
“Ừ” Lạc Thừa đơn giản kể lại những tình trạng gần đây của cơ thể, cuối cùng
còn nói mình đã đi khoa nội nhưng không kiểm tra ra vấn đề gì.
Hầu Vũ cau mày nghe xong, lập tức nhận ra điểm bất thường.
“Ý cậu là, chỉ khi nhìn thấy người phụ nữ đó hoặc nghĩ đến cô ấy, nhịp tim của
cậu mới tăng nhanh?”
“Ừ” Trước câu hỏi của bạn thân, Lạc Thừa vô thức siết chặt nắm tay, vành tai
cũng đỏ lên.
Dáng vẻ này, ai từng yêu rồi đều biết là chuyện gì. Nhưng điều khiến Hầu Vũ
tuyệt đối không ngờ tới là — Lạc Thừa vậy mà lại động lòng với cô ấy?!
Rõ ràng là người phụ nữ đó khiến anh mắc chứng sợ phụ nữ, sao lại có thể
thích cô ấy được chứ?
Nhưng nghĩ theo góc độ khác, đây cũng là chuyện tốt. Theo đà này, bệnh của
anh có lẽ sẽ sớm khỏi.
“Vậy khi cậu tiếp xúc với cô ấy, còn xuất hiện những triệu chứng trước kia
không?”
Nhớ lại chuyện buổi sáng hôm đó, mặt Lạc Thừa càng đỏ hơn:
nien-dai/chuong-36-so-co-la-ruou-3.html]
“Những triệu chứng khác thì còn ổn, chỉ là… sẽ đổ mồ hôi lạnh”
Việc đổ mồ hôi lạnh này khó mà phân biệt được là do bệnh hay là do thích
người ta mà ra.
“Thế này nhé, cậu về thử tiếp xúc thân thể thêm một chút với cô ấy, tuần sau
tới đây tái khám”
“?”
Đoán được anh có thể sẽ từ chối, Hầu Vũ tiếp tục dụ dỗ:
“Tôi là bác sĩ, cậu phải nghe tôi. Tiếp xúc thân thể không nhất thiết là hôn hay
ôm, chạm nhẹ vào vạt áo cũng được. Bây giờ cậu lại xuất hiện tình trạng tim
đập nhanh, chẳng lẽ không muốn sớm chữa khỏi sao?”
Sau một hồi trầm mặc, Lạc Thừa cuối cùng vẫn đồng ý.
Những ngày tiếp theo, anh đều cố ý hoặc vô tình lượn lờ bên cạnh Tô Niệm
Niệm. Nhưng mỗi khi định chạm vào vạt áo của cô, anh lại chọn cách rút lui
ngay phút chót.
Anh cũng từng nghĩ đến việc hành động lúc cô ngủ nửa đêm, nhưng anh là một
quân nhân đường đường chính chính, sao có thể làm ra chuyện đê tiện như
vậy?
Anh không vượt qua nổi cửa ải trong lòng mình.
……
Gần đây, thời tiết ở Thẩm Thành vô cùng thất thường.
Giây trước còn trời xanh mây trắng, giây sau đã có thể sấm sét đùng đùng.
Kiểu thời tiết quái quỷ như vậy ở vùng Đông Bắc quả thực rất hiếm gặp.
Giống như sáng nay rõ ràng vẫn là một ngày nắng đẹp, Tô Niệm Niệm hoàn
toàn không nghĩ tới việc mang theo ô. Đến lúc tan ca, bầu trời đen kịt như tận
thế, những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống, khiến người ta không kịp trở
tay.
Cả nhà hàng chẳng có mấy người mang ô, nhưng họ đều có người tới đón.
Ngay cả đồng chí Lý Đào, “chó độc thân” một thời, cũng có người tới đón, mà
người đó chính là Phùng Hiểu Quân, chàng trai của quán mì đối diện.
Hai người gần đây mới chính thức quen nhau, đang lúc keo sơn mặn nồng.
Trước cửa nhà hàng, Lý Đào vẫy tay chào Tô Niệm Niệm, rồi chẳng thèm ngoái
đầu lại, cùng người ta che chung một chiếc ô mà chạy mất, dáng vẻ trọng sắc
khinh bạn ấy thật sự là… rất ngứa mắt.
Mưa càng lúc càng lớn, đồng nghiệp bên cạnh thưa dần, Tô Niệm Niệm cô độc
đứng đó một mình, trong lòng khó chịu không diễn tả được.
Cô giống hệt một đứa trẻ mẫu giáo không có ai đến đón — tất cả bạn bè đều
đã về hết, chỉ còn lại mình cô, cô đơn đến lạ…
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu mười phút nữa mà mưa vẫn chưa dứt, thì cô sẽ đội mưa
chạy về. Cùng lắm thì bị cảm, cũng còn hơn đứng ngốc ở đây chờ đợi!
Cơn mưa xối xả trước mắt đập xuống mặt đất “bốp bốp” vang dội, những hạt
mưa dày đặc rơi xuống khiến trên mặt đất lập tức bốc lên một lớp hơi nước,
mờ mịt đến mức không nhìn rõ cảnh vật phía trước.
Chỉ còn một phút nữa thôi.
Tô Niệm Niệm hít sâu một hơi, âm thầm đếm ngược trong lòng, đã sẵn sàng
tinh thần, thời gian vừa tới là sẽ lao thẳng vào mưa.