“Anh sao vậy?”
Xung quanh tối đen, Tô Niệm Niệm không nhìn rõ được dáng vẻ của anh, chỉ
cảm nhận được bàn tay to trong tay mình đang run nhẹ.
Khi mọi người đang mò mẫm tìm đèn pin thì đèn trong phòng khiêu vũ “vụt”
một cái sáng lên, máy phát nhạc lại vang lên. Khúc tình ca ngọt ngào đã kết
thúc, đổi sang một bản nhạc sôi động.
Ánh sáng trở lại, Tô Niệm Niệm mới thấy rõ người đàn ông trước mặt sắc mặt
tái nhợt, trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đen sâu cuộn trào vẻ đau
đớn.
Vài thanh niên tinh mắt cũng chú ý tới sự khác thường của Lạc Thừa. Chu
Mãnh Hổ đâu còn tâm trí nhảy múa, vội chạy tới hỏi han:
“Anh Thừa, anh làm sao vậy?”
Tay Tô Niệm Niệm vẫn bị anh nắm chặt. Không hiểu vì sao, thấy anh như vậy,
trong lòng cô bỗng hoảng hốt.
Thấy Lạc Thừa đau đến mức không nói được, Tô Niệm Niệm liền kể lại đầu
đuôi sự việc cho Chu Mãnh Hổ.
“Chị dâu đừng lo, để bọn em đưa anh Thừa về”
Mấy người bạn thân cũng không còn hứng nhảy, Chu Mãnh Hổ và một thanh
niên khác bước lên đỡ lấy cánh tay Lạc Thừa hỏi:
“Đi bệnh viện hay về nhà?”
“Đi bệnh viện”
Tô Niệm Niệm lập tức rút tay mình khỏi lòng bàn tay Lạc Thừa, bước nhanh lên
phía trước mở cửa dẫn đường.
Lúc này, ngoài cơn đau đầu dữ dội, trong đầu Lạc Thừa còn không ngừng lóe
lên những hình ảnh xa lạ. Anh muốn nắm bắt để nhìn rõ, nhưng chúng vụt qua
quá nhanh, không sao giữ được.
Tiếng ồn ào xung quanh chỉ khiến anh đau đầu hơn. Khoảnh khắc này, anh chỉ
muốn nắm chặt tay Tô Niệm Niệm để tìm chút an ủi, nhưng người phụ nữ ấy
lại giật tay anh ra…
Gần nhà máy cơ khí có một bệnh viện. Giờ này đa số bác sĩ đã tan ca, chỉ còn
vài người trực.
Chu Mãnh Hổ đưa người vào phòng cấp cứu, Tô Niệm Niệm cảm ơn họ rồi bảo
mọi người về trước.
Trong phòng khám, bác sĩ trực là một ông lão ngoài năm mươi. Ông lấy ống
nghe kiểm tra cho Lạc Thừa, lại hỏi thêm mấy câu, Tô Niệm Niệm đều trả lời
từng câu một.
Cuối cùng, bác sĩ già đẩy gọng kính, kết luận:
Lạc Thừa rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
Còn việc vì sao đau đầu, có lẽ là do thần kinh gây ra.
Để an tâm, Tô Niệm Niệm vẫn làm thủ tục nhập viện, dự định đợi ngày mai bác
sĩ chuyên khoa não đến rồi kiểm tra lại lần nữa.
Mười phút sau, Lạc Chính Khanh và Hàn Như nghe tin cũng vội vàng chạy tới
bệnh viện.
Thấy Tô Niệm Niệm đang dùng vai đỡ cánh tay Lạc Thừa, dìu anh đi về phòng
bệnh, họ vội chạy tới giúp.
“Niệm Niệm, nó sao vậy?”
“Bác sĩ nói không sao ạ, bố mẹ đừng lo. Con muốn để anh ấy ngày mai kiểm
tra thêm nên mới nhập viện”
Cuối cùng cũng có người tới giúp, vai Tô Niệm Niệm nhẹ đi. Cô vừa định
“quẳng” người cho bố mẹ Lạc, thì phát hiện thân thể người đàn ông kia nặng
như bị đổ chì, căn bản không sao tách ra được.
Nếu không phải thấy vẻ mặt đau đớn của anh không giống như đang giả vờ, cô
thật sự sẽ nghi ngờ người này đang giả bộ để dính lấy cô.
Bất đắc dĩ, Tô Niệm Niệm chỉ có thể nặn ra một nụ cười, bảo họ chỉ cần đỡ phụ
một chút là được, không cần chuyển người khỏi vai cô.
Hành động này khiến Hàn Như vô cùng cảm động, thầm nghĩ:
Bình thường thằng hai luôn lạnh nhạt với vợ, nay hoạn nạn mới thấy chân tình.
Con dâu tốt như thế này, biết tìm đâu ra nữa chứ?
Chỉ vì chuyện này, bà đã quyết định, đợi con trai khỏi bệnh, nếu nó còn dám đối
xử với con dâu như trước kia, bà sẽ không thừa nhận đứa con trai này nữa!
Trong phòng bệnh họ ở chỉ có mỗi Lạc Thừa là bệnh nhân, bốn giường đều
trống không.
nien-dai/chuong-45-thuc-tinh-ky-uc-1.html]
Tô Niệm Niệm và Lạc Chính Khanh cẩn thận đặt anh lên một trong số những
chiếc giường đó. Suốt quá trình ấy, Lạc Thừa luôn nhắm chặt hai mắt, mồ hôi
lạnh không ngừng túa ra trên trán.
Do thói quen nghề nghiệp trước đây, Tô Niệm Niệm lấy từ trong túi ra một
chiếc khăn tay sạch, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh. Dáng vẻ chăm chú ấy
khiến những người có mặt đều lầm tưởng cô dành tình cảm sâu nặng cho con
trai mình.
Điều này khiến Hàn Như lại âm thầm mắng Lạc Thừa thêm một lượt, cho rằng
thằng nhóc này đúng là có mắt như mù, không biết trân trọng ngọc quý. Nếu
còn tiếp tục không hiểu phong tình như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày hối
hận!
Sau khi bàn bạc, Lạc Chính Khanh ở lại phòng bệnh chăm sóc bệnh nhân, còn
Tô Niệm Niệm và Hàn Như thì về nhà nghỉ ngơi trước, sáng mai lại tới.
…
Đêm, yên tĩnh không tiếng động.
Trên giường bệnh, Lạc Thừa cau chặt mày kiếm. Những hình ảnh mơ hồ từng
lóe lên trong đầu dần trở nên rõ ràng, kéo dài miên man.
Đêm này, dài như đã sống qua cả một đời…
Sáng sớm hôm sau, Hàn Như nấu xong nồi cháo trắng, cùng Tô Niệm Niệm vội
vàng tới bệnh viện.
Vì chuyện này, Tô Niệm Niệm còn nhờ người xin nghỉ phép một ngày ở nhà
hàng.
Khi họ tới nơi, cửa phòng bệnh đang mở. Lạc Chính Khanh đứng chắn trước
giường bệnh, hình như đang thu dọn gì đó. Nghe thấy tiếng động, ông khựng
lại, quay đầu nhìn họ với vẻ mặt không được tự nhiên.
Vợ chồng mấy chục năm, Hàn Như chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra có chuyện.
Nghĩ con trai xảy ra vấn đề gì, mắt bà lập tức đỏ hoe:
“Sao vậy, lão Lạc? Có phải thằng hai nó…”
Thấy vợ rơm rớm nước mắt, Lạc Chính Khanh vừa tức vừa xót:
“Bà nghĩ cái gì thế hả?! Thằng hai không sao cả, khỏe lắm! Sáng sớm đã ra
ngoài chạy bộ rồi!”
“Chạy bộ? Vậy vừa nãy ông làm cái vẻ mặt gì thế? Dọa tôi chết khiếp!”
Hàn Như dụi dụi mắt, trừng ông một cái đầy trách móc.
Lạc Chính Khanh vô thức liếc nhìn Tô Niệm Niệm, rồi ho khẽ một tiếng, chuyển
chủ đề:
“Mau đưa cháo đây đi, tôi đói rồi”
Tô Niệm Niệm không phải người vô tâm, cô nhạy bén nhận ra có điều gì đó
không ổn. Tuy chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là
có liên quan đến mình.
Nửa tiếng sau, Lạc Thừa mồ hôi nhễ nhại cuối cùng cũng quay về.
Khi bước vào phòng bệnh, môi mỏng anh mím chặt, ánh mắt nhìn thẳng phía
trước, đi ngang qua Tô Niệm Niệm, trực tiếp hướng về phía giường bệnh. Mỗi
bước đi trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại lộ ra vài phần hoảng hốt.
“…”
Tô Niệm Niệm khẽ nhướn mày, thầm nghĩ, người này lại lên cơn gì nữa vậy?
Thấy thái độ như thế, Hàn Như lập tức nổi giận. Bà vừa định bước lên dạy dỗ
thằng con trai ngốc thì bị Lạc Chính Khanh kịp thời ngăn lại:
“Chúng ta ra ngoài trước đi, để hai đứa nó nói chuyện”
Nói xong, ông chẳng cần biết bà có đồng ý hay không, trực tiếp đẩy bà ra
ngoài.
Ngay sau đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Niệm Niệm và Lạc Thừa.
Không khí vốn đã không náo nhiệt, lập tức rơi xuống điểm băng giá. Tô Niệm
Niệm cảm thấy có vấn đề thì phải giải quyết. Hôm qua đưa anh tới bệnh viện,
cô chăm sóc anh cũng coi như tận tình, dựa vào đâu mà hôm nay phải đối diện
với cái mặt khó coi này của anh?
“Đầu anh không đau nữa à?”
Giọng nói mềm mại đặc trưng của cô vang lên bên tai. Lạc Thừa vô thức siết
chặt nắm tay, ánh mắt u ám khó lường nhìn cô, hỏi một câu chẳng liên quan:
“Gần đây Sở Từ có tìm riêng cô không?”
“??”