Trên giường bệnh, bố Cảnh nằm đó, im lặng chứng kiến màn kịch nực cười
trong phòng.
Một bên là con trai ruột, một bên là người bạn nối khố cả đời. Những lời hai
người vừa nói, ông đều đã nghe lọt tai hết cả.
Lúc này Cảnh Dư Hạo mới phát hiện bố đã tỉnh, mắt đỏ hoe nhào tới: “Bố…”
Bố Cảnh hiền từ nói: “Lớn tướng rồi mà còn khóc nhè, người ta cười cho, mau
lau nước mắt đi”
Cảnh Dư Hạo nấc lên một tiếng: “Vâng, con không khóc”
Bố Cảnh định vỗ vai anh ta, nhưng người vẫn chưa có sức, chỉ đành rời mắt
nhìn sang người bạn cũ đang đứng chết trân như bị điểm huyệt kia.
“Lão Lưu”
Chú Lưu rùng mình một cái.
Bố Cảnh thở dài: “Những gì ông nói tôi đều nghe thấy cả rồi. Tôi không ngờ
bao năm qua ông lại có nhiều suy nghĩ như vậy, là tôi không đủ hiểu ông”
Đôi môi chú Lưu mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được thành lời.
Bố Cảnh nói tiếp: “Chuyện hồi nhỏ đúng là tôi có lỗi với ông, ông oán tôi cũng
phải thôi. Nhưng tôi cứ ngỡ bấy lâu nay ông đã buông bỏ được rồi. Thực ra nếu
ông muốn bồi thường gì, cứ nói sớm với tôi một tiếng”
“Giống như ông nói đấy, con trai tôi cũng lớn rồi, tôi chẳng còn gì phải nuối
tiếc. Ông muốn tôi chịu vết thương giống ông cũng được, muốn tôi cùng ông
xuống địa ngục cũng xong, tôi không có gì là không nỡ cả”
“Bố!” Cảnh Dư Hạo không kìm được mà gọi lên: “Bố nói cái gì vậy chứ!”
Bố Cảnh không để ý đến anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng
giữa phòng bệnh.
“Cả đời này tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng bạn tri kỷ chỉ có mình ông, anh em
tốt nhất cũng chỉ có mình ông. Nói câu này có vẻ hơi sến súa, nhưng đến tuổi
này của tôi rồi, ngoài vợ con ra, người thân thiết còn lại cũng chỉ có anh em
thôi”
Chú Lưu thốt lên: “Tôi không tin!”
Lồng ngực ông ta phập phồng dữ dội: “Nếu ông thực sự nghĩ vậy, tại sao bao
nhiêu năm qua ông hợp tác làm ăn với hết người này đến người khác, nhưng
tuyệt nhiên không trực tiếp hợp tác với tôi? Chẳng phải ông sợ tôi bám đuôi,
hưởng sái ông sao?!”
“Hóa ra ông lại nghĩ như vậy” Bố Cảnh mệt mỏi nói: “Bởi vì những người có
thể trực tiếp làm ăn đều là bạn bè bình thường. Còn đã là chí cốt thì không nỡ
để lợi ích làm sứt mẻ tình cảm”
“Lão Lưu, ông lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ ông
từng thấy đôi anh em nào cùng nhau làm ăn lâu dài mà quan hệ vẫn tốt đẹp
sao? Những năm nay tôi dắt mối làm ăn cho ông, chẳng lẽ không kiếm được
nhiều hơn là trực tiếp hợp tác với tôi sao?”
Bố Cảnh nhắm mắt lại: “Thôi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Tôi cứ ngỡ
chúng ta sẽ vĩnh viễn không vì lợi ích mà náo loạn đến mức không thể cứu vãn,
không ngờ cuối cùng vẫn rơi vào cảnh này”
Chú Lưu như bị giáng một đòn chí mạng, ông ta lảo đảo lùi lại hai bước, đứng
không vững mà ngã bệt xuống đất.
Giang Hoài Tuyết đứng ngoài quan sát, cảm thấy vị Lưu tiên sinh này thật thú
vị. Trước khi bố Cảnh tỉnh lại, ông ta tỏ vẻ kiêu ngạo như thể cả thế giới đều nợ
ông ta, nhưng khi đối diện với bố Cảnh, nhu khí của ông ta tan biến sạch bách,
vẻ chột dạ hiện rõ trên mặt, đến mức chẳng thể thốt ra lời bào chữa nào ra
hồn.
Lúc xuống tay hại người thì tàn độc, muốn lấy mạng cả nhà người ta bằng
được; vậy mà khi đối mặt trực diện lại liên tục thoái lui. Tình cảm con người
thật là phức tạp đến lạ lùng.
tai-san-hang-ty/chuong-81.html]
Bố Cảnh không muốn đối mặt với ông ta thêm nữa, liền bảo Cảnh Dư Hạo: “Cho
ông ta đi đi, từ nay về sau. coi như không có người này”
Cảnh Dư Hạo không cam lòng, rất muốn đánh cho ông ta một trận tơi bời,
nhưng không thể làm trái ý bố, đành trừng mắt nhìn chú Lưu, gằn giọng: “Còn
không mau cút!”
Giang Hoài Tuyết khẽ mỉm cười: “Tôi thấy sức khỏe Lưu tiên sinh không tốt,
hay là để tôi tiễn ông một đoạn”
Cảnh Dư Hạo kinh ngạc nhìn cô, không biết cô định làm gì.
Giang Hoài Tuyết mở cửa phòng bệnh: “Mời, Lưu tiên sinh”
Chú Lưu lồm cồm bò dậy từ mặt đất, định quay đầu nhìn bố Cảnh một lần cuối
nhưng rồi khựng lại, cuối cùng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Giang Hoài Tuyết đóng chặt cửa phòng bệnh lại sau lưng ông ta, rồi vung tay
vẽ một đường vòng cung trong không trung.
“Được rồi, giờ chúng ta có thể nói chuyện”
Chú Lưu nhìn cô với vẻ nghi ngại xen lẫn kinh hãi. Bản năng mách bảo ông ta
rằng cô gái này rất kỳ quái.
“Cô là ai? Tôi không có gì để nói với cô cả”
Ông ta xoay người định bỏ đi, nhưng “uỳnh” một cái, ông ta đâm sầm vào một
lớp màng vô hình cứng nhắc, cứ như trong không khí đột ngột mọc ra một tấm
đệm cao su, dù trước mắt chẳng có gì cả.
Ông ta kinh ngạc ôm trán. Sau khi phản ứng lại, lông tơ trên người ông ta dựng
đứng cả lên, ông ta cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Hoài Tuyết: “Cô là người
trong giới Huyền học?!”
Giang Hoài Tuyết cười khẽ: “Phản ứng nhanh đấy, xem ra ông từng gặp những
người khác trong giới rồi?”
Chú Lưu chối phắt: “Không có! Tôi chưa từng gặp!”
“Ông chưa từng gặp, vậy “Ô Thủy Phù” của ông từ đâu mà có?”
“Đó là tôi vô tình nhặt được, chỉ là tùy tiện thử xem thôi”
Giang Hoài Tuyết lắc đầu: “Cái miệng ông cũng cứng thật, hỏi cái gì cũng
không chịu nhận”
Lúc mới vào phòng bệnh, khi Cảnh Dư Hạo hỏi chuyện hại người, ông ta cũng
chối bay chối biến, mãi đến khi bị chọc giận mới lộ bộ mặt thật.
Chẳng qua hiện tại công lực của Giang Hoài Tuyết chưa tu luyện đến nơi đến
chốn, nếu không cô đã trực tiếp dùng thuật “Sưu hồn”, lục soát ký ức của ông
ta cho nhanh gọn.
“Tôi không có gì để thừa nhận cả”
Toàn thân chú Lưu căng cứng, ông ta tựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm
Giang Hoài Tuyết, không dám cử động dù chỉ một chút. Ông ta từng nghe
người đó nói, trong giới Huyền học, tuổi tác thường đi đôi với thực lực, thiếu
niên thiên tài rất hiếm gặp. Chiêu này của Giang Hoài Tuyết trông không tầm
thường, nhưng ông ta không thể dễ dàng mở miệng, ngộ nhỡ cô chỉ đang dùng
pháp khí gì đó để lừa mình thì sao.
Giang Hoài Tuyết thản nhiên nói: “Ông không cần căng thẳng thế, tôi cũng
chẳng muốn làm gì ông. Tôi chỉ muốn hỏi, hôm nay ông đã làm gì với Cảnh Dư
Hạo?”
Dù sao thì bản thân chú Lưu cũng sắp phải chịu quả báo nặng nề, cô không
cần thiết phải làm khó ông ta thêm. Cô chỉ cảm thấy trạng thái của Cảnh Dư
Hạo chiều nay có chút kỳ lạ.