Cú đấm này, Lạc Thừa ra sức không hề nương tay. Sống mũi gã kia cho dù
không gãy, cũng phải dưỡng mười ngày nửa tháng mới lành.
Ngay tức thì, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám người xung quanh lúc này
mới hoàn hồn, hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Bị ép nép trong lòng Lạc Thừa, Tô Niệm Niệm cũng bị hành động đột ngột của
anh làm cho sững sờ.
Vì đứng rất gần, sự tàn nhẫn vừa rồi của anh khiến tim cô run lên. Có một
khoảnh khắc, cô cảm thấy dáng vẻ của Lạc Thừa… cực kỳ nam tính.
Lần trước thấy anh bắt trộm cũng không mang lại cảm giác này…
Nhưng vừa nghĩ tới việc sự hung hãn ấy sau này có thể dùng lên người mình,
chút rung động hiếm hoi trong lòng cô lập tức tan biến không còn dấu vết…
“Đ*t m* mày chán sống rồi hả?!”
Gã bị đánh ôm mũi, hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng nộ.
Thấy tình hình không ổn, những kẻ còn lại vội vàng xúm tới. Lạc Thừa kéo Tô
Niệm Niệm lùi lại một bước theo bản năng, rồi lén móc từ túi quần ra một con
dao găm, nhét vào tay cô, hạ giọng dặn dò:
“Em tìm chỗ nào trốn trước đi, cầm cái này phòng thân”
Tô Niệm Niệm hiểu rõ bản lĩnh của anh nên không nhiều lời. Cô lập tức nhận
lấy dao, làm theo chỉ dẫn của anh, né sang một bên, cố gắng tuyệt đối không
gây thêm rắc rối.
Dù vậy, thế một chọi bốn vẫn khiến tim cô thắt lại, chỉ sợ Lạc Thừa sơ sẩy một
chút là sẽ chịu thiệt.
“Anh em đâu, xông lên! Đánh chết con mẹ nó cho tao!”
Theo tiếng hô ra lệnh, mấy tên đang hừng hực khí thế kia lập tức lao về phía
Lạc Thừa.
Thế nhưng cho dù chúng có là tay đánh nhau quen mặt đi nữa, cũng không
thể so với Lạc Thừa xuất thân quân đội. Ban đầu còn dựa vào số đông mà
vung tay múa chân được vài chiêu, nhưng rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Trong chốc lát, bờ sông vốn yên tĩnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết xen
lẫn chửi rủa không ngớt, cho đến khi cả đám bị Lạc Thừa đánh gục nằm la
liệt trên đất, tiếng chửi mới dần im bặt.
Sát khí toát ra từ người anh khiến bọn chúng không dám tiến lên thêm bước
nào.
Tên cầm đầu đau đến mức một tay ôm mũi, một tay ôm bụng, mặt mày méo
mó. Thấy rõ cả đám hoàn toàn không phải đối thủ của Lạc Thừa, hắn chỉ có
thể tiếp tục hò hét hù dọa bằng miệng:
“Đm mày, mày dám đánh tao hả?! Mày có biết tao là ai không? Bố tao là
Triệu Hướng Bình! Mày cứ đợi đấy, tao sẽ khiến mày sống không yên ở cái đất
này đâu!”
Nói rồi, hắn khom lưng lổm ngổm bò dậy từ dưới đất, trừng mắt nhìn Lạc Thừa
đầy căm hận.
“Tôi chờ”
Thấy hắn vẫn còn chửi rủa không ngừng, Lạc Thừa bỗng hơi hối hận vì ban
nãy ra tay còn nhẹ, để hắn còn sức mà gào mồm.
“Được! Mày giỏi lắm! Có gan thì đừng có chạy!”
Chẳng bao lâu sau, mấy tên kia vừa lăn vừa bò rút lui khỏi đây. Rất nhanh, bờ
sông lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu.
Lạc Thừa chỉnh lại nếp nhăn trên áo sơ mi, rồi bước tới bên Tô Niệm Niệm, hơi
thở vẫn vững vàng:
“Đi thôi, anh đưa em về”
nien-dai/chuong-72-khong-giong-truoc-kia-1.html]
Cái tên Triệu Hướng Bình mà tên kia nhắc tới, Tô Niệm Niệm từng nghe trong
đại viện, cũng biết ông ta có một đứa con trai du côn, ngang ngược. Nghĩ đến
đây, cô không khỏi lo lắng Lạc Thừa sẽ vì mình mà rước phiền phức.
“Anh có bị thương chỗ nào không?”
Thấy cô đầy lo lắng quan tâm mình, trong lòng Lạc Thừa ngọt như rót mật.
Anh nhịn cười, lắc đầu, không muốn khiến cô thêm lo.
“Không bị thương thật chứ?”
Tô Niệm Niệm cau mày chặt lại. Suy nghĩ một chút, cô ngẩng lên nhìn anh:
“Anh đứng yên đó, nhắm mắt lại trước đã”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng lên một màu hồng nhạt. Dù màn đêm xám
mờ cũng không che nổi vẻ xinh đẹp ấy. Lạc Thừa khẽ chớp mắt, vô thức nín
thở, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm xúc mong chờ.
“Em định…”
“Đừng nói nữa, nhắm mắt lại nhanh lên”
Không được giải thích, Lạc Thừa chỉ cho rằng cô đang ngại ngùng, liền ngoan
ngoãn nhắm mắt lại.
Tim anh đập “thình thịch” không ngừng, vì hồi hộp mà vành tai đã đỏ bừng.
Tô Niệm Niệm nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, trong lòng thoáng chút
không đành, nhưng nghĩ tới thân phận của tên du côn ban nãy, cô vẫn hạ quyết
tâm, nghiến răng tung ra một cú đấm.
Trong bóng tối, Lạc Thừa nhạy bén cảm nhận được luồng gió lướt qua bên tai.
Theo bản năng, anh mở mắt ra, chỉ thấy một nắm đấm nhỏ nhắn, trắng trẻo
đang lao thẳng về phía mặt mình. Anh sững người nhìn cô, hoàn toàn không
né tránh.
Nắm đấm giáng trúng khóe miệng. Vì dùng lực quá mạnh, gương mặt tuấn tú
của Lạc Thừa bị đánh lệch sang một bên, nửa mặt lập tức tê rần đau buốt.
“Có đau lắm không? Nếu anh mở mắt thì tôi thật sự không xuống tay nổi”
Tô Niệm Niệm lắc lắc bàn tay vừa đánh người, không khỏi thắc mắc, sao cô
đánh người mà tay lại đau thế này?
Lạc Thừa dùng ngón cái quệt nhẹ khóe môi, một tia máu theo đầu ngón tay
chảy ra, trông không hề nhẹ.
Anh quay đầu lại, vẻ mặt đầy khó hiểu, hoàn toàn không hiểu vì sao cô lại
đánh mình.
Sợ anh tức giận, Tô Niệm Niệm vội vàng giải thích:
“Mấy người kia chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Thân phận anh đặc
biệt, nếu họ báo án, anh nhất định phải nói là tự vệ chính đáng”
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Lạc Thừa giật giật khóe môi đau nhức, vừa buồn cười vừa bất lực, đồng thời
trong lòng dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả.
Hóa ra là anh tự mình đa tình rồi…
Nhìn “thành quả” do mình gây ra, Tô Niệm Niệm có chút áy náy, nhưng nhiều
hơn là yên tâm.
“Ừ. Anh yên tâm đi, bây giờ trên người anh có thương tích, cho dù họ có vu
khống cũng vô ích. Chỉ cần cắn chặt là tự vệ chính đáng là được”
“Ừ, được”