Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, mấy người kia đã quay lại, lần này còn dẫn theo
một công an.
Quả nhiên đúng như Tô Niệm Niệm dự đoán, bọn họ đảo ngược trắng đen,
trước mặt công an vu khống rằng Lạc Thừa gây chuyện đánh người trước.
Lạc Thừa bình tĩnh thuật lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho công an nghe, đồng
thời làm theo lời Tô Niệm Niệm dặn, chỉ thừa nhận mình ra tay vì tự vệ chính
đáng.
Nhất thời hai bên mỗi người một lời, khó phân rõ đúng sai. Công an chỉ có thể
đưa tất cả về đồn để tiếp tục xử lý.
Với tư cách nhân chứng, Tô Niệm Niệm cũng đi theo. Cô sóng vai bước cùng
Lạc Thừa, chỉ cảm thấy đêm nay trôi qua thật sự quá mức huyền ảo.
Tại đồn công an, công an viên hỏi Lạc Thừa vài câu. Khi biết anh là quân nhân,
thái độ nghiêm khắc ban đầu lập tức dịu đi không ít, cũng thêm phần tin tưởng
lời anh nói.
Người báo án tên là Triệu Lượng, vốn là kẻ thường xuyên gây chuyện, một
nhân vật khiến cả đồn đau đầu, ai cũng biết hắn là loại người gì.
Đem hai bên ra so sánh, bọn họ càng nghiêng về phía Lạc Thừa hơn.
Sau một hồi thẩm vấn, vì chứng cứ không đủ, công an không làm khó Lạc
Thừa và Tô Niệm Niệm nữa, chỉ yêu cầu ký tên xong là cho rời đi.
Triệu Lượng thấy mình bị đánh một trận oan uổng thì sao chịu nổi, lập tức
chửi ầm lên trong đồn:
“Các người mù hết rồi à?! Bọn tao bị đánh thành thế này mà nó vẫn vô tội
sao? Có còn công lý không vậy?! Bố tao là Triệu Hướng Bình! Tao bảo ông ấy
cách chức hết các người!”
“Im lặng!”
Một công an cau mày nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.
“Nếu còn gây ồn ào, tạm giam ba ngày!”
“Anh Lượng đừng chấp với họ, bớt giận đi!”
“Đúng đó, bọn họ không xử thì mình tự xử! Anh đừng tức giận hại thân!”
Đám côn đồ vặt này ngày thường chuyện gì cũng dám làm, đối với nơi như đồn
công an càng không có lấy nửa phần kính sợ. Việc chúng chịu báo án chẳng
qua chỉ vì nhất thời chưa nghĩ ra cách nào trả thù mà thôi.
Giờ đây, con đường đó không thông, chúng chỉ có thể tự nghĩ cách khác.
Từ nhỏ đã được nuông chiều, Triệu Lượng nào từng phải chịu uất ức kiểu này.
Hắn đảo mắt một vòng, quyết định về nhà mách bố, để ông ta ra mặt giải
quyết. Những người còn lại thấy hắn bỏ đi cũng không nán lại thêm.
Công an đặt biên bản trước mặt Lạc Thừa, bảo anh ký tên, đồng thời nhắc nhở
với ý tốt:
“Triệu Lượng không phải loại dễ chọc, e là hắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Hai người bình thường nên cẩn thận hơn, nếu có tình huống gì thì nhớ báo án
kịp thời”
Thật ra đây cũng chính là điều Lạc Thừa lo lắng. Anh bị trả thù thì không sao,
chỉ sợ Tô Niệm Niệm vì anh mà gặp nguy hiểm.
Anh cau mày, cầm bút máy lên, nét bút phóng khoáng ký tên mình lên giấy tờ.
Chỉ là một động tác ký tên đơn giản, nhưng rơi vào mắt Tô Niệm Niệm lại khiến
cô vô cùng kinh ngạc.
nien-dai/chuong-73-khong-giong-truoc-kia-2.html]
Trong sách, tác giả đã dùng gần năm trăm chữ để miêu tả rằng sau khi trọng
sinh, vì đời trước tay phải bị thương nên Lạc Thừa trở thành người thuận tay
trái. Dù trọng sinh trở lại, tay vẫn lành lặn, nhưng thói quen ấy chưa từng thay
đổi.
Thế mà người trước mắt lại đang ký tên bằng tay phải.
Chẳng lẽ… Lạc Thừa này không hề trọng sinh?!
Như để kiểm chứng suy đoán của mình, Tô Niệm Niệm lấy từ túi xách ra một tờ
giấy trắng, đưa cho anh:
“Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, như vậy nếu có việc gì anh cũng không
cần phải chạy xa thế này tìm tôi”
Nghe cô chủ động xin cách liên lạc, Lạc Thừa khẽ cong khóe môi, viết xuống
hai số điện thoại, một của phòng thư tín nhà máy, một của đơn vị bộ đội.
Anh đưa tờ giấy lại cho cô, hỏi:
“Còn của em?”
Vẫn viết chữ bằng tay phải…
Tô Niệm Niệm cố ép những suy nghĩ rối bời xuống. Cô vừa định đọc số điện
thoại thì bỗng khựng lại, điện thoại nhà họ Thẩm cô hoàn toàn không nhớ, giờ
biết nói sao với người ta?
Thấy anh vẫn chờ, cô chỉ đành nói thật:
“Điện thoại nhà họ Thẩm… tôi không nhớ”
“……”
Không nhớ thì cũng chẳng thể ép cô được. Lạc Thừa gãi gãi trán, đề nghị đưa
cô về chỗ ở.
Có thể bên ngoài vẫn có người rình rập trả thù, Tô Niệm Niệm không từ chối ý
tốt của anh. Hai người sóng vai bước ra khỏi đồn công an, trời đã tối đen như
mực.
Hiếm khi họ có khoảnh khắc hòa nhã thế này, Lạc Thừa khẽ hỏi:
“Em làm việc ở đây có vui không?”
“Ừm, cũng ổn”
Biết khả năng anh không hề trọng sinh, Tô Niệm Niệm không còn cẩn trọng dè
dặt như trước nữa.
Nghe câu trả lời ấy, Lạc Thừa hiểu rằng cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nghĩ đến nơi này lúc nào cũng có thể khiến cô gặp nguy hiểm, anh mím chặt
môi, hai tay vô thức siết lại thành nắm đấm…
Lúc này, Triệu Lượng đã về đến nhà. Bộ dạng mặt mày bầm dập của hắn lập
tức thu hút sự chú ý của cả nhà.
Triệu Hướng Bình thấy con trai bị đánh thê thảm như vậy, lập tức trừng mắt
giận dữ:
“Con bị đánh ra nông nỗi này là sao? Ai đánh?!”