“Thật không hiểu nổi, một người mới như cô sao lại nghĩ ra được cách này
vậy”
Tư duy của con người luôn có giới hạn. Phương pháp mà Lộc Kim Triều đề xuất
có thể sẽ được một số hành khách từng trải nghĩ đến, nhưng đối với người vừa
mới lên tàu, lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ tại trạm đã có thể đưa ra được đề
nghị như vậy thì đây chính là điều khiến Giang Ánh Chi cảm thấy kinh ngạc.
Thế nhưng sau khi nghe Lộc Kim Triều phân tích xong, cô ta trầm ngâm suy
nghĩ một lúc, rồi chấp nhận cách làm ấy. Mặc dù phương án này nghe qua có
vẻ quá mức rùng rợn, thậm chí đi ngược thường thức, nhưng trong hoàn cảnh
hiện tại, cũng chỉ còn cách lấy xác chết chữa ngựa què mà thôi.
Lộc Kim Triều chỉ cười nhạt, không đáp lại lời khen ngợi của cô ta, mà đổi
giọng hỏi:
“Phẫu thuật xong chắc chắn tôi sẽ không thể giúp gì cho cô nữa, nên yêu cầu
của tôi là—trong suốt quá trình thay giác mạc, nếu có chuyện gì bất thường
xảy ra, cô phải giúp tôi chống đỡ đến cùng, được chứ?”
“Không thành vấn đề” Giang Ánh Chi dứt khoát đáp, rồi như chợt nhớ ra điều
gì, liền bổ sung thêm:
“Ban đầu tôi nghĩ chưa cần thiết phải nói với người mới, nhưng giờ thì vừa
lúc. Khi làm phẫu thuật, cô có thể yêu cầu bác sĩ làm sơ sài mà phải thật
nhanh, không cần lo di chứng gì đâu, bởi vì. Tất cả thương tích trong nhiệm
vụ tại trạm, đều có thể được chữa lành nhờ số tiền trên vé tàu khi quay lại tàu”
“Chỉ cần còn một hơi thở, đều có thể cứu được”
Nghe vậy, Lộc Kim Triều nhẹ nhàng chớp mắt—vậy nên, số tiền này mới được
gọi là “tiền cứu mạng”?
“Nhưng, phải đặc biệt lưu ý một điều” Giang Ánh Chi chưa dừng lại. “Tuyệt
đối đừng để số tiền trên vé tàu giảm còn 0 trước khi quay lại tàu! Một khi tiền
về 0, cô sẽ mất tư cách lên tàu! Ở thế giới thực, nếu không lên tàu—tức là
chết. Còn trong không gian trạm, nếu không kịp quay lại tàu—sẽ bị kẹt lại
mãi mãi trong thế giới của trạm. Chưa có ai từng bị kẹt ở trạm mà có thể sống
sót trở về thế giới thực!”
“Tôi hiểu rồi”
Sau khi bàn bạc xong với Giang Ánh Chi, hai người tạm thời tách nhau ra—Lộc
Kim Triều tiếp tục cùng những người còn lại chờ đến giờ làm phẫu thuật giác
mạc, còn Giang Ánh Chi phải đi chuẩn bị ca phẫu thuật “mang thai” của mình.
Nhiệm vụ gọi quỷ tiếp theo vẫn tràn ngập bầu không khí kỳ dị và bất an.
Nhiệm vụ “trốn tìm với mèo đen” chỉ có một người chơi—tức là người đó phải
chơi một mình với con mèo đen. Anh ta phải tìm chỗ ẩn nấp, để con mèo đi tìm
mình. Trong suốt quá trình đó, tuyệt đối không được tự ý rời khỏi nơi ẩn nấp
trước khi bị tìm thấy, bởi vì theo như sách hướng dẫn, vào lúc ấy, anh ta đang
trốn ngay sau lưng của quỷ. Nếu không tuân thủ quy tắc, tự ý rời đi trước khi bị
tìm thấy—quỷ sẽ tới tìm anh ta.
Nhưng vấn đề là, ngay sau khi trò trốn tìm bắt đầu, con mèo đen lại gặp
chuyện bất trắc trong lúc tìm người. Đến khi những người khác phát hiện, nó
đã trở thành một xác chết lạnh lẽo. Mèo tìm người đã chết, vậy người đang
trốn thì phải làm sao?
Anh ta đã rơi vào tình cảnh không khác mấy với Lâm Sơ Nguyệt, bị mắc kẹt
trong một nghịch cảnh—không ai biết anh đang trốn ở đâu, và càng không ai
dám đi tìm.
Những nhiệm vụ khác cũng gặp phải khó khăn tương tự. Nhưng đối với Lộc
Kim Triều mà nói, điểm chung lớn nhất giữa tất cả bọn họ—cũng là điều khiến
cô bận tâm nhất—chỉ có một điều…
—Từ đầu đến cuối, cô chưa từng tận mắt thấy “bóng dáng của con quỷ” một
lần nào cả.
Lần nào cũng là đồng đội rơi vào tình huống kinh hoàng, nhưng con quỷ gây ra
tình huống đó—lại chưa từng xuất hiện. Nó thật sự tồn tại sao? Có lẽ là có.
Bằng không thì những hiện tượng siêu nhiên kia phải giải thích thế nào?
Nhưng tại sao, nó lại chưa bao giờ lộ diện? Đến cả một cái bóng cũng không
có!
Lộc Kim Triều không hiểu nổi. Có lẽ, chỉ có Sầm Đóa, người từng thật sự “thấy”
quỷ, mới hiểu được đôi phần. Nhưng Lộc Kim Triều thật sự không muốn lại gần
cô ta. Chỉ cần đứng hơi sát cô ta một chút, đầu óc cô đã ù ù, ong ong như có
bản năng đang gào lên cảnh báo: Hãy tránh xa người phụ nữ này!
Lộc Kim Triều chỉ có thể tạm thời đè nén nghi vấn trong lòng. Có lẽ, đợi sau khi
ghép giác mạc của người chết, cô cũng có thể “nhìn thấy” quỷ dữ, và đến lúc
đó. sẽ hiểu được.
Thời gian phẫu thuật sắp đến. Trải qua hàng loạt nhiệm vụ nhìn thấy quỷ,
nhóm chín người ban đầu giờ chỉ còn năm người sau khi Lộc Kim Triều và
Giang Ánh Chi rời đi. Trong số đó, còn bốn người chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Phần lớn thời gian đã trôi qua, bầu không khí ngày càng căng thẳng và bất an.
Cuối cùng, bốn người còn lại quyết định chia ra hành động.
Sầm Đóa quyết định đi cùng người rút được lá số 10 để thực hiện nghi thức
gặp quỷ cuối cùng. Còn Chu Văn Bác thì đi cùng một người khác thực hiện hai
nghi thức còn lại: gõ bát ở ngã tư đường và chải tóc lúc nửa đêm.
Trước khi rời đi, Lộc Kim Triều biết được cách họ chia nhóm. Nhưng khi nghe
nói Sầm Đóa muốn đi cùng người làm nghi thức số 10, trong lòng cô không
khỏi dâng lên một cảm giác kỳ quái. Cô luôn có cảm giác. mục đích của Sầm
Đóa tuyệt đối không đơn giản chỉ là đi cùng hay giúp đỡ.
Nhưng cô không có lập trường cũng không có bằng chứng để nhắc nhở đối
phương, chỉ có thể hy vọng người kia đủ thông minh, có thể nhận ra sự bất
thường mơ hồ nơi Sầm Đóa.
Khi đến phòng khám, Giang Ánh Chi đã đứng đợi sẵn. Không lâu sau, ca phẫu
thuật của Lộc Kim Triều bắt đầu.
Sau khi gây tê cục bộ, Lộc Kim Triều nằm trên bàn phẫu thuật. Giang Ánh Chi
đứng cạnh bàn, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, phòng khi có sự cố bất ngờ.
Môi trường phẫu thuật có hơi sơ sài, nhưng thiết bị thì rất đầy đủ. Đôi mắt của
Lộc Kim Triều bị mở ra bằng dụng cụ banh mí, khiến cô không thể chớp mắt,
cũng chẳng nhìn rõ được chi tiết của cuộc phẫu thuật.
Ca mổ bắt đầu. Gây tê cục bộ giúp cô giữ được sự tỉnh táo. Dù mắt không còn
cảm giác đau đớn, nhưng thị lực thì trở nên mờ nhòe. Cô biết rất rõ có người
đang thao tác trên nhãn cầu của mình, nhưng chỉ nhìn thấy những bóng mờ lờ
mờ. Nhờ vậy mà trong lòng cũng không quá sợ hãi.
Cùng với quá trình phẫu thuật, Lộc Kim Triều cảm thấy thị lực của mình mờ
dần đi, có lẽ là do bác sĩ đang xử lý phần giác mạc—giai đoạn này sẽ kéo dài
và không thể hồi phục ngay sau mổ.
Lẽ ra phải như vậy.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lộc Kim Triều không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu. Cô chỉ biết rằng—vào khoảnh
khắc cô nhận ra được điều đó, tầm nhìn của cô đã trở nên vô cùng rõ ràng. Cứ
như thể cô chưa từng được gây tê, chưa từng trải qua phẫu thuật giác mạc.
Nhưng, làm sao có thể? Hiện tại cô thậm chí còn nhìn rõ ràng từng chi tiết của
thiết bị phía trên! Tại sao lại như thế? Phẫu thuật vẫn đang diễn ra mà?
Cô muốn đảo mắt, nhưng không thể—vẫn còn đang trong trạng thái gây tê.
Thế nhưng, tầm nhìn lại rõ ràng đến kỳ lạ. Kỳ quái.
Đây tuyệt đối không phải tình huống bình thường. Ca phẫu thuật vẫn chưa kết
thúc, Lộc Kim Triều không dám manh động. Chỉ là. trong quá trình phẫu
thuật, cô ngày càng cảm thấy nhiệt độ trong phòng mổ dường như đang dần
dần giảm xuống.
Lông tay cô dựng đứng từ lúc nào không hay, như thể là một tín hiệu cảnh báo
nguy hiểm.
Đèn không bóng chiếm gần hết tầm nhìn của cô. Bên cạnh là bác sĩ và y tá
đang bận rộn làm việc. Chỉ là…
Cái bóng đen bất động đứng cạnh bàn mổ kia. là cái gì?