Tại bệnh viện quân khu, nhà ăn được chia thành nhà ăn cho cán bộ nhân viên
và nhà ăn cho bệnh nhân.
Nhà ăn bệnh nhân thường nấu các món khá thanh đạm. Có lúc thấy Lạc Thừa
hoặc Lâm Anh bận quá không xoay xở kịp, Tô Niệm Niệm sẽ chủ động sang
nhà ăn nhân viên lấy cơm mang về giúp.
Trưa nay, nhà ăn làm cơm cao lương và món khoai tây hầm củ cải. Cô dùng hai
hộp cơm lớn, xới đầy ắp, rồi cho vào túi vải mang tới phòng bệnh.
Thời tiết giờ đã lạnh, các phòng bệnh đều đóng kín cửa. Tô Niệm Niệm khẽ gõ
hai tiếng, chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai đáp, liền hé cửa thò đầu vào nhìn
thử. Chỉ liếc một cái đã khiến cô giật mình rụt chân lại.
Lạc Thừa đang ở trong đó lau người cho Ngô Ái Quốc. Lúc này mà bước vào thì
rõ ràng không thích hợp. Chỉ là… cái tai của tên đàn ông kia có lẽ thật sự
không được thính cho lắm, cô gõ cửa mấy lần mà anh ta chẳng hề nghe thấy,
cũng không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Hơn nữa, theo lịch thì hôm nay đáng lẽ là chị Lâm Anh trực để chăm sóc, sao
lại đổi người rồi?
Đúng lúc đó, Lâm Anh xách nước nóng từ phòng lò hơi quay lại, thấy cô đứng
ngoài cửa chưa vào thì cười hỏi:
“Đợi lâu chưa? Lạc Thừa vẫn chưa xong à?”
Hôm nay phải lau người cho Ngô Ái Quốc nên cô đặc biệt gọi Lạc Thừa tới
giúp.
“Vẫn chưa xong ạ” Thấy trong tay Lâm Anh xách hai bình nước nóng, không
còn tay để cầm hộp cơm, Tô Niệm Niệm liền đứng đợi ngoài hành lang, chờ
người bên trong mở cửa.
Hai người đứng đó nói chuyện phiếm. Lâm Anh lại nảy ra ý định mai mối, hỏi
dò:
“Này, Tiểu Niệm, chị muốn hỏi em một chút, em ly hôn được bao lâu rồi?”
Tô Niệm Niệm không nghĩ nhiều, chỉ cho là tán gẫu bình thường nên đáp:
“Mới hơn hai tháng thôi ạ”
“Hơn hai tháng… vậy là vừa mới ly hôn à?!” Lâm Anh tròn mắt kinh ngạc, rồi
ghé sát lại hỏi nhỏ:
“Chị hỏi thêm câu nữa nhé, hai người vì sao mà ly hôn vậy?”
Cho đến giờ, chị ấy vẫn chưa biết mối quan hệ thật sự giữa Tô Niệm Niệm và
Lạc Thừa. Nghe hỏi vậy, Tô Niệm Niệm vô thức nhìn cánh cửa phòng bệnh
trước mặt, trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy hai người không hợp nhau thôi ạ”
“Nhà bên đó đồng ý cho hai em ly hôn sao?”
“Vâng”
Ly hôn đâu phải chuyện trẻ con chơi đồ hàng, liên quan rất nhiều vấn đề. Có
thể ly hôn dứt khoát, gọn gàng như họ quả thực không nhiều.
Lâm Anh hỏi xong những điều muốn biết, trong lòng đã dần có tính toán, thậm
chí còn nghĩ ra được đối tượng xem mắt phù hợp.
Lúc này, ở cầu thang bên phải hành lang có một người đứng đó, nghe trọn vẹn
cuộc trò chuyện của họ, nhưng cả hai đều không hề hay biết.
Lâm Anh còn đang suy nghĩ xem nên làm bà mối thế nào thì chợt nảy ra một ý
hay:
“À… chị có thể nhờ em một việc được không?”
Bình thường quan hệ hai người khá tốt, lần đầu đối phương mở miệng nhờ vả,
Tô Niệm Niệm mỉm cười đáp:
nien-dai/chuong-86-biet-chuyen-1.html]
“Việc gì vậy ạ? Chị cứ nói”
“Là thế này, chị muốn nhờ em mang giúp chị ít đồ cho người khác. Dạo này chị
bận quá, thật sự không có thời gian ra ngoài”
Để tỏ ra mình thật sự rất gấp, Lâm Anh nhíu chặt mày, thành công khiến Tô
Niệm Niệm tin tưởng:
“Được ạ, chị nói thời gian đi, em đảm bảo sẽ mang đồ tới nơi”
Thấy cô đồng ý sảng khoái, gương mặt Lâm Anh lập tức rạng rỡ:
“Vậy cuối tuần này nhé, đến lúc đó em không cần phải vội”
“Vâng ạ, không thành vấn đề”
Hai người vừa nói xong thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra từ bên trong. Lạc Thừa
bưng chậu rửa mặt đi ra, khi nhìn thấy Tô Niệm Niệm, ánh mắt và chân mày
đều nhuốm ý cười:
“Em tới lúc nào thế?”
Nhắc đến chuyện này là Tô Niệm Niệm lại bực, cô trừng mắt nhìn anh, trách
móc:
“Tôi gõ cửa mấy lần liền, anh đều không nghe thấy…”
Vừa rồi vì mải nghĩ ngợi nên Lạc Thừa quả thật không nghe thấy. Biết mình có
lỗi, anh dịu giọng nói:
“Vào trong đi, để anh đi đổ nước”
Sự tương tác tự nhiên giữa hai người lọt vào mắt Lâm Anh khiến chị cảm thấy
có gì đó không đúng. Chị giả vờ thản nhiên ngồi sang một bên, nhưng ánh mắt
thì liên tục liếc qua liếc lại giữa hai người.
Tô Niệm Niệm đặt hộp cơm lên bàn, rồi giả như không có chuyện gì nhìn sang
Ngô Ái Quốc đang nằm trên giường bệnh. Thấy tinh thần anh khá tốt, trong
lòng cô cũng cảm thấy vui thay cho anh.
Lạc Thừa đổ nước bẩn xong quay lại phòng bệnh. Anh đặt chậu nước sang một
bên, rồi không kìm được mà bước nhanh tới bên cô, trong mắt trong lòng chỉ
toàn là cô:
“Em ăn cơm chưa?”
Bị hơi thở nóng rực của anh bao trùm, Tô Niệm Niệm vô thức lùi lại một bước,
trên gương mặt nhỏ nhắn bỗng hiện lên hai vệt ửng hồng:
“Tôi ăn rồi”
Bầu không khí mập mờ như có như không giữa hai người khiến Lâm Anh bỗng
có cảm giác mình rất dư thừa. Chị không nhịn được ho khẽ một tiếng, phá vỡ
sự ngọt ngào ấy:
“Lạc Thừa, mau ăn cơm đi, chiều cậu chẳng phải còn phải về đơn vị sao?”
Thấy họ chuẩn bị ăn cơm, Tô Niệm Niệm không ở lại thêm, tùy tiện tìm một cái
cớ rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lạc Thừa tiễn cô ra ngoài cửa phòng, mãi một lúc sau mới quay trở lại.
Lúc nãy thấy ánh mắt anh gần như dính chặt lên người ta, với kinh nghiệm
của người từng trải, Lâm Anh sao có thể không hiểu tâm tư của anh. Thế là chị
cố ý dò hỏi:
“Lạc Thừa, nói thật với chị đi, đến giờ cậu vẫn chưa buông được vợ cũ à?”