Lâm Lãng cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, mở miệng nói, “Nếu nô tỳ
không nhìn nhầm, thì người nọ hẳn là Bùi đại tướng quân.
”
“Bùi đại tướng quân? Bùi Vân Khiêm?”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu hiện lên một tia kinh ngạc, thì ra đời trước nàng
rơi xuống nước cũng là Bùi Vân Khiêm cứu nàng?
Thẩm Xu không khỏi cười khổ, tinh tế suy nghĩ, hai đời này nàng đã thiếu nợ
Bùi Vân Khiêm rất nhiều, bảo nàng làm sao mà trả nợ được đây.
Lâm Lãng không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Xu, thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh
ngạc lại tưởng rằng mình nói sai ở đâu rồi.
Mọi người đều biết, từ trước đến nay đại tướng quân Bùi Vân Khiêm vui buồn
bất thường, âm hiểm ngoan tuyệt, mọi người đều nói hắn là gian thần không
thể chọc vào.
Đời trước, Thẩm Xu tin vào lời đồn, không có một phần quan hệ nào với vị đại
tướng quân này, nhìn nhiều một cái cũng không dám.
Nhưng cho tới ngày ấy, trên bãi cát vàng Mạc Bắc, nàng nhìn thấy nam nhân
máu lạnh vô tình trong lời đồn kia liều mạng cũng phải bảo vệ nàng chu toàn.
Nghĩ vậy, ánh mắt Thẩm Xu loé lên.
Người có thể dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho một người râu ria tầm
thường như nàng, sao có thể như lời đồn được chứ?
Có thể thấy được, tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Thẩm Xu nhíu mày, bàn tay nắm chặt, bây giờ nàng nên làm gì để ngăn cản tai
hoạ này lần nữa rơi trên đầu mình bây giờ?
Trừ phi…
Thẩm Xu đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng ngẩng đầu, giống như người
chết đuối bỗng bắt được khúc gỗ, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Có lẽ là do trong lòng hoảng loạn, bước chân cũng loạng choạng theo, nháy
mắt vừa đẩy cửa điện ra, cả người nàng mất trọng tâm ngã xuống mặt đất.
Vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ là cảm giác đau đớn ập đến, không nghĩ tới lại
vững vàng rơi vào trong một cái ôm mang theo mùi gỗ nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nam nhân tóc dài vấn lên cao, ngũ quan sắc bén rõ ràng, mày kiếm mắt sáng,
dưới khoé mắt là một nốt ruồi vô cùng mê người, thoạt nhìn giống như người
trong tranh vẽ, chỉ là đôi mắt đen nhánh thâm thuý kia lại lạnh lùng khiến cho
người ta sợ hãi, cùng với người ở Mạc Bắc trước kia như là hai người khác
nhau.
Một lúc sau, nam nhân quay mắt ra chỗ khác, hầu kết chuyển động, ánh mắt là
vẻ lạnh lẽo, “Còn không buông tay?”
Đầu óc Thẩm Xu trống rỗng, đôi mắt hạnh sáng ngời động lòng người nhìn
hắn, lông mi khẽ động như vừa khẩn trương lại vừa bất an.
Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng nói, “Ta không muốn đi hoà thân, tướng quân
có nguyện ý cưới ta không?”
Đêm lạnh như nước.
Ở bên hồ, gió đêm khẽ thổi bay góc áo hắn, Bùi Vân Khiêm khoanh tay lặng lẽ
đứng ở nơi hôm nay Thẩm Xu rơi xuống, sắc mặt còn lạnh hơn cả bầu trời đêm,
cảm xúc đen tối trong mắt không rõ.
Một lúc lâu sau, Chu Tước mới khiêng nam tử đã say đến mức bất tỉnh nhân
sự từ núi giả ra.
Sau khi nhìn thấy Bùi Vân Khiêm, Chu Tước thuận tay vứt người trên vai xuống
đất, sau đó cung kính nói, “Tướng quân, đã điều tra xong rồi, hôm nay người
đẩy Linh An công chúa xuống nước chính là công tử Mạnh Thiếu Khanh.
”
Nói đến đây, Chu Tước dừng một chút, trong lòng cân nhắc rồi tiếp tục nói,
“Mạnh công tử kia có tiếng ăn chơi trác táng, hắn ta uống say trong yến hội,
lúc thuộc hạ tìm thấy đã là dáng vẻ này, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, tướng quân
muốn xử trí thế nào?”
Bùi Vân Khiêm xoay người lại, trong mắt hiện lên sát khí, liếc người trên mặt
đất một cái, con ngươi lạnh lẽo, “Chém tay chân, ném tới trước cửa Mạnh phủ.
”
Giọng nói Bùi Vân Khiêm không nghe ra vui buồn hờn giận, ngữ khí bình đạm
không chút gợn sóng chỉ như đang tường thuật lại một chuyện rất bình
thường.
Hắn híp mắt, nếu Mạnh Chi Nguyên không quản giáo con trai mình cho tốt, vậy
hắn cũng không ngại dạy dỗ thay ông ta, hơn nữa còn khiến ông ta cả đời khó
quên.
Nghĩ vậy, khuôn mặt Bùi Vân Khiêm lại lạnh hơn vài phần, lông mi rũ xuống,
lạnh lẽo nơi đáy mắt như một tảng băng.
Ngón tay hắn khẽ vuốt ống tay áo, về phía người chủ mưu đứng sau việc này,
rảnh rỗi hắn sẽ đích thân đi gặp một lần.
Thấy thế, sống lưng Chu Tước nhịn không được mà lạnh buốt, nàng đã đi theo
Bùi Vân Khiêm từ nhỏ, quen với sắc mặt của hắn, cũng quen với thủ đoạn của
hắn.
Nhưng biểu tình lúc này của Bùi Vân Khiêm lại là lần đầu tiên nàng nhìn thấy,
bây giờ nàng cảm thấy, cả người hắn từ đầu tới chân đều vô cùng doạ người,
đặc biệt là ý cười như có như không ở khoé miệng khiến nàng sợ hãi run rẩy.
Chu Tước nuốt nước miếng, chậm rãi thu hồi ánh mắt, rất đồng tình nhìn Mạnh
ăn chơi trác táng uống say không biết gì nằm trên mặt đất.
Một lát sau, Chu Tước mới nhớ tới chính sự, “Tướng quân, bây giờ đã là canh
ba, cửa cung đã đóng, hôm nay chúng ta có hồi phủ không?”
Mặc kệ cửa cung có đóng hay không, chỉ cần Bùi Vân Khiêm muốn ra tất nhiên
có nhiều cách, thấy hắn không nói gì, nàng mở miệng cũng chỉ để nhắc nhở.
Bùi Vân Khiêm như suy tư điều gì, rũ mắt nhìn người trên mặt đất, trên mặt
không có bất kì biểu tình dư thừa nào, giọng nói lành lạnh, ngữ khí bình thản
không có gợn sóng, “Không về, còn nhiều việc phải làm.
”