Nghe vậy, Thẩm Xu theo bản năng nắm lấy khăn trong tay, hô hấp cũng ngừng
lại một chút, nàng há miệng th* d*c, nửa ngày sau hơi thở mới vững vàng,
“Tướng… tướng quân nói cái gì, bổn cung không biết.
”
Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, lấy từ
ống tay áo ra một chiếc hoa tai đặt lên mặt bàn, bên miệng vẫn là ý cười, động
tác lại khiến Thẩm Xu cảm thấy mười phần bức bách.
“Vật này công chúa có thấy quen không?”
Nói rồi, ánh mắt Bùi Vân Khiêm như có như không nhìn về phía tai Thẩm Xu,
khoé miệng nhếch lên, chẳng qua thêm vài phần nham hiểm, trong mắt Thẩm
Xu vô cùng đáng sợ.
“Bổn cung… bổn cung…”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Xu trắng bệch, vẫn không nhúc nhích nhìn hoa tai
trên bàn, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Bùi Vân Khiêm rất có hứng thú nhìn nàng, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nhàn
nhạt nói, “Công chúa cần phải nghĩ kỹ mới được nói, từ trước đến nay bổn
tướng quân không thích người khác nói dối trước mặt mình.
”
Nói đến đây, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, nghiêng người về phía Thẩm Xu,
khuôn mặt âm trầm, “Công chúa cũng biết, kết cục của người nói dối trước
mặt bổn tướng quân thế nào rồi đúng không?”
Âm cuối hơi cất cao lên mang theo uy h**p nhàn nhạt và trêu chọc.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Xu thật sự không phân biệt được, Bùi Vân Khiêm
đang nghiêm túc hay đang hù doạ mình.
Thấy dáng vẻ Bùi Vân Khiêm không có được đáp án sẽ không buông tha, Thẩm
Xu rũ mắt, nhỏ giọng nói, “Bổn cung không cố ý nhìn lén, là…”
Thấy thế, khoé môi Bùi Vân Khiêm không tự giác được mà hơi cong lên, ý cười
trong mắt đến chính hắn cũng không cảm nhận được.
Hắn chậm rãi tới gần, bao phủ cả người Thẩm Xu trong cái bóng của mình.
“Là cái gì?”
Không chờ Thẩm Xu đáp lại, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ vang.
“Tướng quân, có thể chuẩn bị bữa tối chưa ạ?”
Nghe vậy, dư quang Bùi Vân Khiêm nhìn lướt qua điểm tâm trên bàn, ánh mắt
không chút để ý dừng trên khoé miệng Thẩm Xu, “Đi chuẩn bị đi.
”
Khuôn mặt Thẩm Xu tức khắc đỏ bừng, nàng cúi thấp đầu, trộm đưa tay lau
vụn điểm tâm còn sót lại trên miệng, hận không thể chui xuống đất, chỉ cảm
thấy hai đời rồi chưa lần nào mất mặt như vậy.
Bùi Vân Khiêm bật cười thành tiếng, dựa theo lễ nghi, nữ tử xuất giá hẳn là
không rảnh để ăn gì, bây giờ nàng đói bụng cũng đúng, chuyện này là do hắn
suy nghĩ không chu toàn.
Tần Tuần tuân mệnh biến mất ngoài cửa, trong phòng lại rơi vào an tĩnh.
Thẩm Xu cứng đờ không dám ngẩng đầu, Bùi Vân Khiêm cũng không tiếp tục
truy hỏi.
May là người ở phủ tướng quân nhanh nhẹn, nửa nén hương sau, cửa phòng lại
được người ta đẩy ra, Tần Tuần mang theo hộp đồ ăn đứng ngoài, dáng vẻ như
đang xử lý chuyện công, “Tướng quân, phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
”
Bùi Vân Khiêm đi qua, không để ý tới vẻ khác thường trong mắt Tần Tuần,
nhận hộp đồ ăn trong tay hắn ta rồi đuổi người ra ngoài.
Hắn nhìn lướt qua Thẩm Xu, thong thả ung dung đặt hộp đồ ăn lên bàn, chờ
dọn xong chén đũa lại lạnh mặt nhìn qua, “Còn ngồi đó làm gì? Không mau qua
đây?”
Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, nhỏ giọng lên tiếng, đứng dậy
đi tới trước mặt hắn, “Đa tạ… tướng quân.
”
Lúc này, nếu không nói cảm ơn thì đúng là không thức thời.
Bùi Vân Khiêm lo ăn cơm của mình, mí mắt cũng không nâng lên, chỉ khẽ hừ
một tiếng coi như đồng ý.
Thẩm Xu cẩn thận ngồi xuống, bây giờ nàng mới chú ý tới đồ ăn trên bàn toàn
đồ mình thích, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu về
phía Bùi Vân Khiêm đang ăn cơm.
Giương mắt nhìn qua, hô hấp Thẩm Xu dừng lại trong nháy mắt, chỉ không nghĩ
đến, dưới ánh nến đỏ lại là một phong cảnh khác.
Bùi Vân Khiêm ngồi ăn ngay ngắn, nến đỏ chiếu bóng dáng hắn lên tường,
phác hoạ thân hình cao lớn, lông mi hơi run run, đuôi mắt có một nốt ruồi vô
cùng quyến rũ, con ngươi đen như mực loé lên như đã nhận ra điều gì, nhíu
mày quay đầu nhìn qua.
Sau đó, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng.
Đũa của Thẩm Xu rơi rồi.
Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt liếc nàng một cái, lại nhìn về phía chiếc đũa rơi ở
trên bàn, sau đó thu hồi tầm mắt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đưa
tay gắp đồ ăn, không chút để ý nói, “Đẹp sao?”
Lúc này Thẩm Xu mới ý thức được mình đã nhìn chằm chằm Bùi Vân Khiêm
hồi lâu, trên mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm lại nâng mí mắt, trong mắt mang theo vài phần nham
hiểm, hất cằm, “Xấu sao?”
Nhận thấy cái gì đó không ổn, nàng lập tức thu hồi ánh mắt, giơ tay nhặt chiếc
đũa rơi trên mặt bàn, vùi mình trong chén cơm, không coi ai ra gì mà ăn, nét
mặt thoả mãn.
Có trời mới biết, cả ngày nay bận rộn khiến nàng rất đói bụng, vừa rồi lại bị Bùi
Vân Khiêm doạ sợ không nhẹ, tức khắc cảm thấy không gì sánh được với đồ ăn
vừa ngon vừa thơm, huống hồ còn đều là đồ mình thích ăn.
Lúc lâu sau, dư quang Bùi Vân Khiêm liếc Thẩm Xu một cái, khoé miệng khẽ
cong lên chính hắn cũng không nhận ra.
Thẩm Xu thật sự rất đói, không bao lâu sau đã xử lý gần hết đồ ăn trên bàn,
rượu cơm no đủ mới phát hiện Bùi Vân Khiêm đã buông đũa từ khi nào, rất có
hứng thú mà nhìn nàng.
Thẩm Xu xấu hổ buông tay, ho nhẹ một tiếng cúi đầu giả bộ làm tiểu thư khuê
các.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, trong lòng cười nhạt một tiếng: Làm
bộ làm tịch.
Bùi Vân Khiêm rời mắt, gọi Tần Tuần tới dọn đồ còn thừa trên bàn ra ngoài.