Thẩm Xu khôi phục tinh thần, tìm lại giọng nói của mình thăm dò mở miệng,
“Tướng quân?”
Người ở cửa lúc này mới phát hiện trong phòng có người, đột nhiên quay đầu
nhìn về phía Thẩm Xu khiến nàng sợ tới mức hít một hơi lạnh.
Toàn bộ cánh tay nam nhân trước mắt đều bị máu tươi nhuộm đỏ, máu chảy
dọc theoo cánh tay xuống đất, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy sát khí, so với ngày đó
giếc người ở hậu viện chỉ có hơn chứ không kém, rất giống Tu La đi ra từ địa
ngục.
Giọng nói nam nhân có chút khàn khàn nhưng vẫn lạnh lẽo khiến người ta run
rẩy như cũ, “Đi ra ngoài!”
Thẩm Xu làm như không nghe thấy hắn nói gì, theo bản năng muốn chạy tới
dùng khăn tay đè lấy miệng vết thương của hắn, cổ tay lại bị hắn nắm chặt.
Sát khí nơi đáy mắt của hắn hiện lên, biểu tình từ lạnh băng biến thành bạo
ngược, lời nói như lưỡi dao sắc bén, “Thẩm Xu! Chuyện của ta không tới phiên
ngươi quản, tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác, đi ra ngoài!”
Thẩm Xu bị hắn đẩy ra, sững sờ ngơ ngẩn tại chỗ nhìn miệng vết thương đang
đổ máu của hắn, nàng không biết Bùi Vân Khiêm đã xay ra chuyện gì, tất
nhiên cũng đã bị doạ sợ.
“Đi ra ngoài!” Bùi Vân Khiêm chỉ vào cửa phòng, lạnh lùng rời mắt.
Vốn dĩ hắn cho rằng Thẩm Xu nhất định sẽ xông ra khỏi cửa, dù sao đường
đường là một công chúa, sao có thể chịu nổi lời nói lạnh nhạt của hắn, nhưng
lại không nghĩ tới, cánh tay kia của mình lại được một bàn tay ấm áp phủ lên,
mang theo cảm giác mềm mại của nữ nhân, gần như xuyên thấu toàn bộ cơ
thể hắn, dường như hắn còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.
Thẩm Xu ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt hạnh tinh xảo chăm chú cẩn thận dùng
khăn tay che lại miệng vết thương của hắn.
Hô hấp ấm áp của thiếu nữ phả vào trên tay hắn, giọng nói dịu dàng, “Bị
thương phải băng bó, nhất định rất đau đúng không?”
Bùi Vân Khiêm nghe vậy nhíu mày, cánh tay không tự giác run run, người nhà
hắn mất sớm, người bên cạnh không phải muốn giếc hắn thì cũng là chuẩn
bị giếc hắn, sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên có người quan tâm hắn có đau
hay không.
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm lập loè, khoé miệng nở một nụ cười trào phúng, đau
với không đau thì có gì khác nhau, từ cuộc chiến ba năm trước đây, cánh tay
này của hắn đừng nói là bị chém, cho dù bị lột da rút xương cũng không còn
nửa phần cảm giác gì nữa.
Nhìn tiểu cô nương trước mặt cẩn thận băng bó miệng vết thương cho mình,
không biết vì sao, cánh tay vốn dĩ muốn đẩy nàng ra lại không còn chút sức
lực nào.
Nụ cười tự giễu càng ngày càng sâu, Bùi Vân Khiêm à Bùi Vân Khiêm, chẳng lẽ
ngươi còn vọng tưởng muốn giống như một người bình thường đứng dưới ánh
mặt trời sao, ngươi chỉ đáng sống trong địa ngục mà chuộc tội thôi.
Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là hắn tự lừa mình dối người, Thẩm Xu trước mắt
đối xử tốt với hắn cũng chỉ vì nàng đã quên đi con ác quỷ trước kia trong hắn,
nếu như một ngày nàng khôi phục ký ức…
Bùi Vân Khiêm nhắm mắt, là hắn vọng tưởng rồi.
Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm lập tức thu tay, vẻ nhu hoà trong mắt biến mất hoàn
toàn, thay vào đó là sự lạnh lẽo.
“Tướng quân?” Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn hắn.
Có lẽ là Bùi Vân Khiêm đã tìm về được lý trí, nói chuyện cũng không sắc bén
như vừa rồi, “Ta không sao, đêm nay người ngủ ở trường kỷ phía đông kia đi.
”
“Nhưng thương thế của ngươi…”
Không chờ Thẩm Xu nói xong, hắn đã cắt lời, “Không chết được, còn nói nữa
thì ra ngoài đi!”
Thẩm Xu há miệng th* d*c, muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của
Bùi Vân Khiêm, cuối cùng vẫn nghẹn lại lời nói, đứng lên đi vừa phía trường kỷ
trong góc phía đông kia.
Bùi Vân Khiêm nhìn bóng dáng của Thẩm Xu nhíu mày, cảm xúc trong mắt
không rõ, cũng không nói thêm gì.
Đêm đến, có lẽ là buổi chiều đã ngủ quá nhiều nên Thẩm Xu nhắm mắt nằm
trên giường hồi lâu cũng không ngủ được.
Một lúc sau, nàng cảm nhận được trước mắt đột nhiên có ánh sáng, sau đó
nghe thấy tiếng sột soạt c** đ*, Thẩm Xu hơi mở mắt, nhìn Bùi Vân Khiêm nửa
thân trần ngồi trước bàn, cánh tay bị thương lộ ra bên ngoài, miệng vết thương
dữ tợn có thể thấy được xương cốt ở bên trong, mà trên tay hắn đang cầm một
thanh chuỷ thủ hơ qua trên ngọn nến.
Tiếp đó, hắn lập tức ấn thanh chuỷ thủ lên miệng vết thương của mình, khoảng
cách khá xa nhưng Thẩm Xu cũng vẫn nghe được tiếng da thịt bị đốt cháy,
nàng sợ tới mức trái tim run lên, không thể tưởng tượng con dao nóng bỏng
đặt lên miệng vết thương sẽ đau đớn tới mức nào.
Mà dưới bóng đêm, sắc mặt Bùi Vân Khiêm vẫn như thường, ngay cả lông mày
cũng không nhăn lại nửa phần.
Bùi Vân Khiêm buông chuỷ thủ ra, lại phát hiện mình không chuẩn bị vải mịn
băng bó vết thương, vốn định tuỳ ý mặc lại quần áo, không nghĩ tới vừa mới cúi
đầu chuẩn bị kéo góc áo lên, một đôi tay mảnh khảnh đã cầm vải mịn đưa tới
trước mặt hắn.
Dưới ánh nến, sắc mặt Bùi Vân Khiêm so với khi chạng vạng nhu hoà hơn
không ít, ánh mắt cũng không sắc bén như trước.
Hắn đưa tay nhận lấy, quấn mấy vòng trên vết thương của mình, sau đó ngẩng
đầu nhìn Thẩm Xu, “Sao lại tỉnh rồi? Ta đánh thức người?”
Thẩm Xu lắc đầu, “Đêm đã khuya, tướng quân ngủ sớm chút đi.
”
Nói xong, Thẩm Xu xoay người quay trở lại trường kỷ trong góc phòng.
Nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt Bùi Vân Khiêm loé lên, hắn tách giường
ngủ với nàng cũng vì sợ ban đêm không cẩn thận làm nàng đau, vừa rồi thật ra
hắn muốn nói: Ban đêm lạnh, mau quay về ngủ đi.
Nhưng lời đến bên miệng lại không có cách nào thốt ra, dù sao người cũng do
hắn lạnh nhạt đuổi đi, cuối cùng cũng chỉ có thể để tuỳ ý Thẩm Xu trở lại
trường kỷ trong góc kia.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng, mưa cả một đêm, Thẩm Xu trằn trọc
không có cách nào đi vào giấc ngủ.