Sau giờ ngọ, Thẩm Xu bưng cơm trưa vào phòng, thấy Bùi Vân Khiêm đã đứng
dậy, đang ngồi trước bàn sách, Thẩm Xu nhíu mày, vừa mới hạ sốt sao lại vội
vàng xử lý công vụ rồi.
Nàng vốn định mở miệng khuyên bảo, nhưng nghĩ tới tính tình của Bùi Vân
Khiêm, lời đến bên miệng lại thôi.
Nghe thấy có người bước vào phòng mình, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu liếc một
cái, sau đó cúi đầu giống như không nhìn thấy Thẩm Xu vậy.
Thẩm Xu cũng không tức giận, hai ngày sau khi gả tới đây dáng vẻ hắn vẫn
luôn như vậy, nàng chỉ mang đồ ăn vào dọn ra bàn rồi kêu hắn tới ăn.
Sau khi dọn đồ ăn xong, nàng đóng hộp đồ ăn lại, không đợi nàng mở miệng,
Bùi Vân Khiêm đã lạnh nhạt nói, “Người tới đây.
”
Thẩm Xu xoay người nhìn Bùi Vân Khiêm, không biết có phải hắn đang nói
chuyện với mình hay không, cứ vậy đứng tại chỗ không động.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm lần nữa ngẩng đầu, Thẩm Xu còn đứng tại chỗ
thì nhíu mày, “Trong phòng này còn có người khác sao?”
Nghe thấy lời này, Thẩm Xu mới buông hộp đồ ăn trong tay đi tới.
“Tướng quân.
” Nàng cúi đầu khẽ gọi một tiếng.
Đến gần mới phát giác, chữ Bùi Vân Khiêm thật sự rất đẹp, nét chữ có lực
phóng khoáng.
Trên bàn bày biện giấy bút đầy đủ, ngay cả giấy Tuyên Thành hôm qua nàng
dùng để luyện chữ cũng đều là hàng cao cấp giá cả xa xỉ của An Dương, trước
giờ nàng mới chỉ bắt gặp trên bàn của phụ hoàng.
Nghe thấy tiếng nàng, bút lông trong tay Bùi Vân Khiêm hơi dừng lại, không
mặn không nhạt đáp lại một tiếng, sau đó lại khôi phục như ngày thường.
“Sao mới hạ sốt mà tướng quân đã tới đây xử lý công vụ rồi?”
Bùi Vân Khiêm, “Tĩnh tâm.
”
Nghe câu trả lời của hắn, đầu óc Thẩm Xu không kịp suy nghĩ, trong thời gian
ngắn cũng không biết ý hắn là thế nào, tĩnh tâm nghĩa là sợ nàng làm phiền
sao? Thẩm Xu nghĩ vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Không khí trong phòng lại lần nữa đông lạnh.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm dừng bút ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Biết mài
mực không?”
Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn thần sắc của hắn, hơi hơi giật mình, sau khi phản
ứng lại thì gật đầu, Bùi Vân Khiêm không nói nữa, tiếp tục cúi đầu xử lý công
vụ.
Thấy thế, Thẩm Xu mím môi, ý muốn nàng mài mực giúp sao?
Thẩm Xu tiến lên phía trước, giơ tay cầm lấy mực thỏi trên bàn nhẹ nhàng mài
vào nghiên mực, ánh mắt vẫn không tự giác nhìn vào tay Bùi Vân Khiêm.
Bàn tay Bùi Vân Khiêm rất đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, mơ hồ
có thể nhìn thấy vết chai nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới mỹ quan.
Nếu như buổi tổi hôm đó Thẩm Xu không tận mắt nhìn thấy, mặc cho người
khác nói thế nào, nàng cũng không thể tin được bàn tay này lúc cầm kiếm
giếc người lại vừa sắc bén vừa tàn nhẫn đến thế.
Hôm nay Bùi Vân Khiêm mặc một thân trường bào màu trắng, bên hông có đeo
một khối ngọc Dương Chi màu trắng, mái tóc đen dài không buộc lên mà tuỳ ý
xoã ở phía sau.
Thần sắc chuyên chú, hàng mi run rẩy, dưới mí mắt có một nốt ruồi khiến
người ta không thể rời mắt được, có vài phần nhẹ nhàng của công tử thế gia,
mặc cho ai thấy dáng vẻ này của hắn cũng không dám liên tưởng tới vị chiến
thần đệ nhất Bắc Lâm khiến người ta sợ hãi kia là một.
Thẩm Xu không khỏi có chút hoảng hốt, nàng nhớ, trước kia cũng có một
người thường xuyên mặc bạch y nhẹ nhàng như vậy, chỉ là từ đời trước, đã rất
lâu rồi nàng không gặp lại người đó.
Nghĩ đến thiếu niên ôn nhuận như ngọc kia, Thẩm Xu không khỏi có chút thất
thần.
Bùi Vân Khiêm thấy Thẩm Xu nửa ngày không có động tĩnh, muốn ngẩng đầu
lên nhìn thử, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Thẩm Xu đang
nhìn mình không rời, không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày Bùi Vân Khiêm
nhíu lại, trong lòng bỗng có chút tức giận khó nói.
“Không mài mực thì ra ngoài đi.
”
Nghe Bùi Vân Khiêm nói chuyện, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, vội vàng
cúi đầu thu hồi ánh mắt, theo bản năng nói, “Không… chỉ là cảm thấy hôm nay
tướng quân khác với bình thường.
”
Nghe Thẩm Xu nói thế, Bùi Vân Khiêm có vẻ hứng thú, nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng,
sau đó buông bút trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng, “Vậy người nói xem, bổn
tướng quân hôm nay có gì khác với bình thường?”
Thẩm Xu sửng sốt, nàng không nghĩ đến Bùi Vân Khiêm sẽ hỏi mình như vậy,
động tác mài mực của nàng dừng lại, không biết nên trả lời thế nào.
Bùi Vân Khiêm nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới dời mắt, ngữ khí mang
theo sự không vui, “Thất thần chính là thất thần, tìm cớ nhiều vậy làm gì.
”
Thẩm Xu nghe ra vẻ không vui trong lời nói của hắn, có lẽ là sợ chọc giận hắn,
nhanh chóng phản bác, “Không phải, chỉ là bổn cung cảm thấy, hôm nay tướng
quân rất… đẹp.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu lần nữa, bút trong tay lại
không dừng lại, “Đẹp sao?”
Thẩm Xu tự biết không thể rút lại lời nói, sợ chọc giận Bùi Vân Khiêm nên căng
da đầu gật gật.
Người như Bùi Vân Khiêm sao lại không nhìn ra Thẩm Xu đang miễn cưỡng,
hắn không nói gì, cười nhạt một tiếng rồi cúi đầu, cũng không trả lời Thẩm Xu.
Thấy dáng vẻ của hắn, Thẩm Xu biết cái cớ của mình cũng khiến hắn không
tin.
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bút viết trên giấy
và tiếng mài mực của Thẩm Xu.
Hồi lâu sau, Bùi Vân Khiêm mới buông bút.
Thẩm Xu cũng buông mực thỏi trên tay, mở miệng cẩn thận thăm dò, “Tướng
quân, nên dùng cơm trưa rồi.
”
Đến mí mắt Bùi Vân Khiêm cũng không cho nàng, không mặn không nhạt đứng
dậy đi tới bàn ăn.
Thẩm Xu cũng đi qua đưa chén đũa cho hắn, lại chậm chạp không ngồi xuống.
Bùi Vân Khiêm tuỳ ý gắp đồ ăn trên bàn, lạnh nhạt nói, “Ngồi đi, sau này có gì
nói đó, không muốn nói cũng đừng nói lung tung trước mặt ta.
”
Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu run rẩy, tự biết mình đuối lý, đáp lại một tiếng rồi
ngồi xuống đối diện Bùi Vân Khiêm, nàng nghĩ, có lẽ lúc này Bùi Vân Khiêm
hắn không muốn ngồi gần nàng.