Ngày Thẩm Việt được sinh ra, Phùng Thái hậu tức giận tới mức lật tung cả hậu
cung, nếu không phải năm đó Tiên đế còn sống, sợ là Phùng Thái hậu đã rút
kiếm chém giếc tới tận Vị Ương Cung rồi.
Năm đó, thế cục trong triều vì nhà ngoại nàng bình định Bắc cương được
phong hầu mà rung chuyển, không ít đại thần dâng tấu Phùng thị thất đức, lập
thành chủ trương phế hậu.
Cuối cùng, mặc dù chưa phế hậu nhưng Phùng thị cũng vì vậy mà hận mẹ đẻ
Thẩm Xu thấu xương, cũng coi nàng và Thẩm Việt như cái gai trong mắt.
Sau này, Phùng Thái hậu vì để củng cố địa vị của mình mà càng làm quá, từ đó
về sau, cho tới khi Tiên đế hoăng thệ cũng không thể điều tra ra những cái
chết của phi tần hậu cung.
Mà đệ đệ duy nhất của nàng vào năm bốn tuổi ấy cũng bị Phùng thị hạ độc,
đến nay tâm trí cũng chỉ dừng lại ở bốn, năm tuổi.
Đang suy nghĩ, bên tai Thẩm Xu đã truyền tới giọng nói đắc ý của Phùng Thái
hậu, “Người đã gặp được rồi, ai gia không lừa ngươi, có phải bây giờ Xu Nhi
cũng nên cho ai gia một lời hứa chắc chắn không?”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Xu hơi loé lên nhìn về phía bà ta, không chờ nàng nói
chuyện, Phùng Thái hậu đã nói tiếp, “Huống hồ với trí thông minh của Xu Nhi,
chẳng qua chỉ là truyền lại tin tức mà thôi, hẳn không phải là chuyện khó”
Nói rồi, dư quang Phùng Thái hậu liếc Thẩm Việt ở trong góc, rồi lại tủm tỉm
nhìn Thẩm Xu cười, “Có đúng không?”
Trong lòng Thẩm Xu cười lạnh, Bùi Vân Khiêm là dạng người nào toàn bộ kinh
thành ai mà không rõ, không nói đến sức chiến đấu của hắn, chỉ riêng bản lĩnh
ba năm ngắn ngủi đã khống chế triều cục, trở thành đại tướng quân quyền
khuynh triều đình kia thôi là đã hiểu, không có thủ đoạn tàn nhẫn thì sao có
thể được việc?
Nếu như có một ngày việc truyền tin tức trong phủ hắn lộ ra ngoài, nhất định
nàng sẽ chết không toàn thây.
Từ xưa tới nay, có mấy người làm mật thám mà có thể rút lui được chứ, thời
thời khắc khắc cũng sẽ bị một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Phùng Thái
hậu g**t ch*t, thật sự đúng là không phải mạng của nàng mà.
Nghĩ vậy, khoé miệng Thẩm Xu xẹt qua một nụ cười nhẹ, cụp mi rũ mắt khẽ nói,
“Thái Hậu nương nương nói phải”
Thấy Thẩm Xu nói thế, Phùng Thái hậu mới yên lòng, nghiêng người tựa vào
ghế, ngồi dùng tay xoa huyệt Thái Dương, “Một khi đã vậy, ai gia cũng đã mệt
rồi, hôm nay tới đây thôi”
Thẩm Xu đứng lên, cúi đầu hành lễ với bà ta, “Vâng.
Vậy nhi thần sẽ đưa Việt Nhi đi trước”
Phùng Thái hậu nhắm mắt, không nhìn Thẩm Xu nữa, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một
tiếng xem như đồng ý, lập tức được đại cung nữ bên cạnh đỡ vào tẩm điện.
Không ai nhìn thấy, Thẩm Việt đang đùa nghịch với đĩa kẹo trong góc chậm rãi
ngước mắt, nhìn bóng dáng Phùng Thái hậu, trong mắt lướt qua vẻ u ám.
Thẩm Xu hơi giật mình, thấy Thẩm Việt cúi đầu nhếch môi nhìn bình kẹo trong
tay mới vứt bỏ sự nghi ngờ vừa rồi trong lòng, dịu dàng kêu, “Việt Nhi, lại đây
với a tỷ”
Nghe vậy, thân mình Thẩm Việt cứng đờ, lên tiếng đáp lại, vứt bỏ đĩa kẹo trên
mặt đất, cười chạy tới phía Thẩm Xu.
Khoé miệng Thẩm Xu mang theo ý cười ôn hoà, xoa đầu Thẩm Việt khẽ nói,
“Hôm nay là sinh nhật Việt Nhi, a tỷ đưa Việt Nhi đi dự sinh nhật được không?”
Vừa nghe dự sinh nhật, Thẩm Việt lập tức hoan hô, dáng vẻ như một đứa trẻ.
Thấy thế, trong lòng Thẩm Xu hiện lên vài phần mất mát, nhưng chỉ trong một
lát là tiêu tán.
Đời, trước, chưa tới sinh nhật Thẩm Việt nàng đã phải đi Hung Nô hoà thân,
cũng không biết đời trước sau khi nàng đi rồi sinh nhật Việt Nhi như thế nào,
sống lại một đời, kiểu gì cũng phải đền bù những tiếc nuối ở đời trước mới
được.
Nàng cười nắm tay Thẩm Việt hỏi, “Sinh nhật Việt Nhi năm nay có ước muốn gì
không?”
Nghe vậy, Thẩm Việt ngẩng đầu, đôi mắt tinh xảo lộ ra vẻ vô hại, chớp mắt nửa
ngày mới non nớt nói, “Ừm… Việt Nhi muốn ăn thật nhiều đồ ngon, nhưng mà
phải có a tỷ ở bên mới được”
“Vì sao?”
Khoé miệng Thẩm Việt lộ ra nụ cười đơn thuần, đôi mắt nhìn Thẩm Xu trịnh
trọng nói, “Bởi vì ăn cùng a tỷ mới ngon”
Nghe Thẩm Việt nói thế, trong lòng Thẩm Xu không khỏi vui mừng, từ khi phụ
hoàng và mẫu phi qua đời, người thật lòng đối xử tốt với nàng trừ Lâm Lãng ra
cũng chỉ có đệ đệ tâm trí không được đầy đủ này, cũng không uổng công nàng
hi sinh hai đời vì đệ đệ.
Thẩm Xu cười gật đầu, kéo tay Thẩm Việt ra khỏi Phượng Loan Cung.
Bây giờ thân phận của Thẩm Xu đã nhiều thêm, không còn chỉ là Linh An công
chúa không được sủng ái kia nữa, mà còn là thê tử của Trấn Quốc Đại tướng
quân Bùi Vân Khiêm, người khác sợ hãi tên tuổi của Bùi Vân Khiêm, đương
nhiên cũng cung kính với Thẩm Xu.
Dọc theo đường đi, hạ nhân trong cung thấy Thẩm Xu không ai không cung
kính quỳ gối hành lễ, nhưng chờ Thẩm Xu đi rồi lại nhỏ giọng bàn luận với
nhau.
Bọn họ cười nhạo Thẩm Xu ngày đại hôn hôm đó không có người đón dâu, bây
giờ ngày thứ ba lại mặt cũng không ai đi cùng, gả cho một nam nhân thô bạo
độc ác như vậy, nói không chừng một ngày nào đó cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Nghe vậy, khoé miệng Thẩm Xu xẹt qua một nụ cười nhạt, dư quang liếc nhìn
mấy người đang khua môi múa mép, người khác nói gì thì liên quan tới nàng
đâu, Bùi Vân Khiêm tốt hay xấu cũng chỉ có trong lòng nàng hiểu rõ nhất.
Vốn dĩ Thẩm Xu tính đưa Thẩm Việt ra khỏi cung tổ chức sinh nhật, không nghĩ
tới, lúc đi qua hành lang dài của Ngự Hoa Viên, một tiếng cười nhạo chói tai
vang lên phía sau lưng.
“Đây không phải là Linh An công chúa ngày thứ ba lại mặt không ai đi cùng
sao, bây giờ mang theo đồ ngốc này là muốn đi đâu vậy?”