Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 50: Lò Mổ Trên Trường Nhai (11)



Sẵn sàng

Rõ ràng, dự đoán của Lộc Kim Triều về hai người kia không hề sai.

Chẳng bao lâu sau, hai kẻ đó đã tìm cơ hội ở riêng với gã đầu trọc chừng mười

phút. Khi gã quay lại với vẻ đắc ý hiện rõ trên gương mặt, Lộc Kim Triều liền

chắc chắn: kế hoạch của cô đã thành công đến chín phần.

Khi thời gian trôi đi, người phụ nữ đeo kính bắt đầu sắp xếp cho hai thành viên

trong đội của mình rời khỏi hiện trường, Lộc Kim Triều biết thời cơ đã đến.

Có lẽ ả đeo kính cử hai người kia đi thương lượng với người có mục tiêu là

“rắn”. Nhưng hạt giống nghi ngờ đã được Lộc Kim Triều gieo từ trước, mà trong

hai người được cử đi lại có cả người mà cô từng bịa ra là “rắn”.

Trời giúp cô.

Địa lợi nhân hòa, tất cả đều đứng về phía cô.

Mọi chuyện lần này khác xa hai trạm trước.

“Ơ, có đánh nhau rồi hả?” Một lúc sau, Vệ Linh nghiêng tai về phía sau tòa

nhà chính của lò mổ, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hình như cô nghe thấy gì đó.

Ban đầu chỉ là một tiếng “phịch” ngắn ngủi như vật nặng rơi xuống đất, chưa

đến một phút sau thì bắt đầu có tiếng ồn lớn hơn, thậm chí còn có cả tiếng

gào thét giận dữ.

Nghe như thật sự đánh nhau rồi.

“Đi, đi xem thử” Trên gương mặt Vệ Linh hiện lên nét tò mò và hứng thú. Ngoài

cô ra, những người còn lại cũng hiển nhiên nghe thấy động tĩnh, thế là cả

nhóm cùng vòng ra sau tòa nhà chính.

Tòa nhà chính của lò mổ không nhỏ, nếu đi xuyên qua thì tiết kiệm thời gian

hơn, nhưng rõ ràng chẳng ai muốn làm vậy.

Khi bọn họ vòng ra đến nơi, đã trôi qua khoảng năm sáu phút từ lúc có tiếng

động.

Nếu vài người lớn đánh nhau chí mạng, thì mười phút là quá đủ để làm nên

chuyện rồi.

Và đúng vậy, khi Lộc Kim Triều thấy hiện trường, cô hiểu ngay.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Mười phút, đủ để giếc một người.

Người chết chính là gã đàn ông mập mạp đeo kính — kẻ mà Lộc Kim Triều đã

dựng chuyện là “rắn”.

Lúc này, hắn nằm sõng soài trên nền đất, đầu bê bết máu, ngũ quan đã biến

dạng đến không thể nhận ra vì bị vật cùn đập mạnh, cả da đầu cũng tróc mất

vài mảng — cho thấy hung thủ ra tay ác độc đến mức nào.

Bên cạnh xác hắn, người có mục tiêu là “rắn” đang cầm một viên gạch lớn, vẻ

mặt hưng phấn tột độ, ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc nhìn chằm chằm vào

kẻ đã chết.

Tay hắn, áo hắn, thậm chí cả mặt hắn đều loang lổ máu, thần sắc điên cuồng,

cơ thể còn run rẩy không kiểm soát nổi vì quá kích động.

“Hay quá rồi, tao không cần chết nữa!”

“Mày chết rồi, tao sống rồi!”

Bạn hắn đứng cách đó vài bước, khuôn mặt kinh hãi nhìn gã.

Về phần người thứ ba trong nhóm, có vẻ vì không phải mục tiêu nên chỉ bị

đánh gãy chân.

Gã bị gãy chân thấy mọi người kéo đến thì vội hét to:

“Cứu mạng với! Tên này bị điên rồi!”

“Hắn là đồ điên thật sự!”

“Hắn giếc người đấy!”

Mọi người đều có biểu cảm khác nhau khi nghe hắn nói, nhưng chẳng ai quá

kinh ngạc.

Dù sao thì. ai cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Đến cấp Bính rồi mà vẫn hoảng

hốt chỉ vì có người chết thì hơi làm màu quá.

Tuy vậy, vẫn có người sẵn lòng nhập vai cùng hắn.

Người phụ nữ đeo kính dẫn theo nhóm của mình bước tới, vẻ mặt giận dữ: “Là

anh giếc à? Tại sao lại giếc bạn tôi?!”

Tên đàn ông thở dốc nặng nề, nghe vậy chỉ phá lên cười: “Đừng giả vờ nữa!”

“Các người đều biết mà! Hôm nay đồ tể muốn ‘rắn’, mà cái chỗ chết tiệt này

căn bản không có rắn!”

“Hắn là rắn, nếu tôi không giếc hắn thì tôi sẽ chết!”

Nghe xong, mặt ả đàn bà đeo kính tối sầm. Ả hiểu ngay mình bị chơi một vố.

Cơn giận ả giả vờ thể hiện ban đầu giờ đây trở nên chân thật, xen lẫn với sự

hối hận. Ả không nói nhiều, chỉ mở miệng:

nhai-11.html]

“Vậy nên anh giếc người?”

Gã đàn ông nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ giễu cợt, định mỉa mai thì—

“Anh giếc bạn tôi, thì phải lấy mạng đền mạng”

Vừa dứt lời, một gã đứng bên cạnh ả liền móc ra con dao mổ rỉ sét từ trong

người, đâm thẳng vào cổ họng hắn.

Máu phun xối xả, gã không nói nổi câu nào nữa.

Ả đeo kính lại quay sang bạn hắn: “Anh cũng là đồng bọn?”

Người này đã hoàn toàn bị dọa sợ, liên tục lắc đầu: “Không! Tôi không liên

quan đến chuyện này!”

“Không! Là hắn giúp! Hắn đánh gãy chân tôi!” — kẻ nằm dưới đất bỗng hét

lên.

Mặt gã bạn đi cùng tái mét, phẫn nộ hét: “Mày nói láo!”

Lộc Kim Triều nhìn ra — hắn thực sự tức giận vì bị vu oan.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Từ việc ả đàn bà đeo kính giếc ngay gã đàn ông mục tiêu “rắn” mà không

chần chừ, Lộc Kim Triều đã hiểu ra dụng ý của ả.

Ả muốn nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Kế hoạch của Lộc Kim Triều khiến đội của ả rối loạn. Ban đầu vì gã đầu trọc

mà thiếu mất một người, giờ lại chết thêm một, còn một thì bị thương nằm

đó, về lại tàu cũng không tính là chiến lực.

Đội của ả giờ đã chẳng còn mạnh nữa, trong lúc lòng người lung lay, ả buộc

phải dùng thủ đoạn sắt đá để uy hiếp đám người còn lại.

“Nếu không muốn chết, thì nói đi, ai bảo các anh hắn là rắn?”

Gã đàn ông không hề do dự, chỉ thẳng vào Lộc Kim Triều.

Khi ánh mắt ả đàn bà đeo kính dời sang, Lộc Kim Triều vẫn dửng dưng, không

hề biến sắc. Vệ Linh thậm chí còn giơ tay vẫy nhẹ: “Hì”

Lộc Kim Triều thấy rõ sắc mặt ả đàn bà thoáng cái trở nên âm trầm, đủ thấy

khả năng chọc người của Vệ Linh đúng là hàng thật giá thật.

“Tôi nhớ mặt các cô rồi” Ả nói.

Rồi ra hiệu cho thuộc hạ, người kia lập tức cầm dao đi về phía tên bạn còn

lại.

Gã giãy nảy: “Tôi đã nói hết rồi, còn định làm gì nữa hả?!”

Không ai ngăn cản, lời hắn nói cũng chẳng có tác dụng gì.

Người tay không mà đấu với kẻ to khỏe lại có dao — kết cục không cần nghĩ

cũng biết.

Chưa đến nửa tiếng, ba người đã chết.

Lộc Kim Triều lặng lẽ nhìn máu chảy đầy đất, Vệ Linh nhẹ nhàng chạm vào

tay cô, thấy lành lạnh.

Không hiểu sao, cô cảm thấy Lộc Kim Triều bây giờ đã khác với Lộc Kim Triều

ở trạm 【Mất Kiểm Soát】.

Lúc đó, cô ấy như dòng nước êm đềm ôn hòa. Còn bây giờ, nước vẫn vậy,

nhưng lại lạnh ngắt.

“Các cô sẽ phải trả giá vì chuyện này” Trong lúc Vệ Linh còn đang nghĩ ngợi, ả

đàn bà đeo kính đỡ gã què đứng dậy, nhìn Lộc Kim Triều và Vệ Linh, nói.

Ả không dám hành động ngay, rõ ràng là vì nghi ngờ hai người này có vật

phẩm linh dị.

Người thường thì giếc cũng được, nhưng nếu là người có vật phẩm linh dị, thì

phải dè chừng hơn.

Giống như gã đầu trọc vậy.

Vệ Linh chỉ bĩu môi làm mặt quỷ, còn Lộc Kim Triều thì mỉm cười như nghe

được câu chuyện cười nhạt nhẽo, ánh mắt nhìn đối phương như thể đang hỏi:

“Cô đang nói cái gì thế?”

Cô mở miệng:

“Cô dám giếc hai người đó nhanh như vậy là vì cô đã biết rõ bản thân và

nhóm mình cần ai”

“Chắc là người hôm đầu trao đổi thông tin với các cô, đúng không?”

“Cô biết hai người kia không nằm trong danh sách mục tiêu của mình, nên họ

chết cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao con cừu thực sự cần giếc vẫn chưa

biết mình đang bị theo dõi”

“Không ra tay với chúng tôi bây giờ là vì cô sợ sức chiến đấu bị tổn thất, đến

lúc giếc cừu thật sự sẽ gặp trục trặc, đúng không?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt ả đàn bà lập tức trở nên khó coi, những người còn

lại đang nghĩ “chuyện này không liên quan đến mình” cũng đồng loạt thay đổi

sắc mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.