Cục diện trở nên căng như dây đàn, nhưng không ai dám ra tay hôm nay.
Bởi vì nơi này vừa là “đấu trường” mà trạm tàu cố ý tạo ra, lại vừa là nơi phải
hoàn thành nhiệm vụ do quỷ giao phó.
Dù có giếc sạch những người khác, nếu không còn ai để hoàn thành nhiệm
vụ, vậy chẳng khác nào tự sát.
Tuy nhiên, đối với Lộc Kim Triều, cô chỉ lo một điều:
— Cô và Vệ Linh không đủ sức để quét sạch cả đám.
“Đã không thể đánh nhau bây giờ, vậy thì dọn dẹp chiến trường thôi” Lộc
Kim Triều chỉ vào người đàn ông có mục tiêu là “rắn”.
Người phụ nữ đeo kính nhìn cô: “Ý cô là gì?”
“Thịt đó!” Vệ Linh đáp tỉnh bơ, giọng điệu đầy lẽ đương nhiên, còn mang theo
chút biểu cảm kiểu “cái này mà cũng không biết à”.
Lộc Kim Triều thấy ả đeo kính khẽ siết chặt nắm tay — chắc chắn rất nhiều lời
muốn nói với Vệ Linh đều bị ả nuốt xuống theo nắm đấm đó.
“Tôi đang hỏi là, đưa hắn vào liệu đồ tể có chấp nhận không?”
“Tại sao lại không?” Lộc Kim Triều nhìn thẳng ả, hỏi ngược lại.
Rõ ràng trạm tàu khuyến khích việc giếc hại lẫn nhau, mà mỗi ngày, người
được chỉ định giao động vật cho đồ tể đều là cá nhân cụ thể. Cho dù hắn đã bị
giếc, nếu không giao được thứ khiến đồ tể hài lòng, người phải chịu trách
nhiệm. vẫn là cái xác đó.
Điều quan trọng hơn cả là — nếu hành khách phát hiện chỉ cần giếc người
được giao nhiệm vụ cũng có thể sống sót qua ngày, ranh giới giữa thợ săn và
con mồi sẽ hoàn toàn mờ nhạt, mâu thuẫn và sát ý nhất định sẽ gia tăng dữ
dội.
Chính điểm này mới là thứ khiến Lộc Kim Triều dám đưa ra giả thuyết kia.
“Vứt xác hắn vào thử xem sao là biết liền” Vệ Linh tuy không hiểu hết ý, nhưng
vẫn phối hợp nói theo.
Thế nhưng, người phụ nữ đeo kính rõ ràng không chấp nhận được luận điểm
của Lộc Kim Triều, ả đáp: “Chẳng phải chúng ta nên tìm ra con rắn thật, rồi
ném nó vào sao?”
Khi nói điều này, ánh mắt ả đầy ẩn ý nhìn về phía Lộc Kim Triều và Vệ Linh.
Hiển nhiên, ả cho rằng “rắn” đang nằm trong hai người họ.
Vệ Linh không nhịn được mà bật cười: “Ha, thì ra trong đầu cô vẫn chỉ toàn
mấy trò dọn sạch chướng ngại nhỉ?”
Tuy vậy, cô không để lộ cảm xúc quá mạnh, chỉ mang vẻ mỉa mai, tránh để
người khác nghi ngờ.
Lộc Kim Triều vẫn điềm nhiên, chỉ thản nhiên nói: “Cô đoán thế nào cũng được,
nhưng trước tiên cứ ném xác vào thử là biết ngay”
“Nếu đồ tể không hài lòng, đám người kia sẽ tự có phản ứng, đâu cần cô phải
châm lửa?”
“Hay là. cô thực ra không muốn mọi người biết rằng kẻ bị giếc cũng có thể
tạo ra thịt?”
Câu này của Lộc Kim Triều quả thật đã đánh trúng tim đen.
Không khí lập tức thay đổi rõ rệt, thậm chí ngay cả tên đầu trọc cũng lập tức
để lộ sát ý không thể che giấu.
Vệ Linh cũng hơi trợn mắt, vội quay sang nhìn Lộc Kim Triều. Cô muốn hỏi vì
sao Lộc Kim Triều không nói sớm cho mình biết, như thế cô có thể giếc
quách hắn luôn để kết thúc ngày hôm nay.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra — nếu làm vậy, hôm nay chỉ chết một người.
Chẳng lẽ…
Sắc mặt Vệ Linh khựng lại, tự hỏi liệu mình có đang nghĩ quá đen tối về Lộc
Kim Triều không.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Dù gì thì trong trạm 【Mất Kiểm Soát】, cô vẫn luôn cảm thấy Lộc Kim Triều là
người dịu dàng, không đến nỗi như thế…
Thế nhưng sự việc đã tiến đến bước này, không muốn để tình hình vượt ngoài
tầm kiểm soát, ả đàn bà đeo kính đành cắn răng thỏa hiệp: “Được, vậy thử
xem sao”
Thực tế là, trước khi Lộc Kim Triều nói ra, ả căn bản chưa từng nghĩ đến khả
năng này!
Ả đơn giản chỉ muốn biến “rắn” hôm nay thành mục tiêu mới.
Nhưng không ngờ, Lộc Kim Triều lại nói ra một khả năng kinh thiên động địa
như thế!
nhai-12.html]
Cô ta nghĩ được như vậy bằng cách nào?
Khốn kiếp. Có lẽ ngay từ đầu, người mà ả nên lôi kéo nhất chính là người phụ
nữ có vẻ ngoài như búp bê này.
— Nhưng giờ hối hận đã muộn, và ả mơ hồ nhận ra: Lộc Kim Triều không phải
kiểu người dễ bị kéo về phe mình.
Sai lầm lớn nhất của ả là ngay từ đầu không nhìn thấu bản chất của trò chơi
lần này, khiến bản thân đánh mất quyền kiểm soát ngay từ đầu!
Trước mặt bao người, ả không thể giở trò gì, đành bảo đồng bọn ngoan ngoãn
khiêng xác kẻ bị coi là “rắn” ném vào bên trong nhà mổ.
Ra ngoài rồi, ả âm thầm cầu nguyện — chỉ mong sẽ không xuất hiện “thịt”.
Một khi thật sự có thịt được đưa ra, cục diện tại đây sẽ rơi vào viễn cảnh tệ
nhất!
— Những người còn lại sẽ lập tức nhận ra nhóm của ả không hề “tự chém
giếc lẫn nhau”, mục tiêu săn bắt của bọn họ, là tất cả những người khác!
Những kẻ vốn nên trở thành con mồi ngoan ngoãn, giờ sẽ quay đầu phản
kháng — muốn xé xác ả và nhóm của ả.
Nhưng sự đời luôn như vậy — những điều ta không muốn nhất lại thường xảy
ra nhất.
Chưa đến mười phút sau khi vứt xác vào, cửa sắt chia phần thịt đã mở ra.
Từng tảng thịt lớn được ném ra từ trong, dù trông không tươi như hôm qua,
phẩm chất của thịt cũng đã đủ rõ ràng.
Lộc Kim Triều ban đầu nghĩ vậy, rồi lại thấy bản thân đánh giá độ “tươi” của
thịt người một cách quá bản năng, đúng là. ghê rợn.
“… Tất cả là lỗi của con tàu chết tiệt này” Cô thầm nghĩ.
Phỏng đoán lại được xác nhận, tâm trạng Lộc Kim Triều trở nên nhẹ nhõm hơn,
còn những người khác thì ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng.
Đặc biệt là ả đàn bà đeo kính — sắc mặt u ám không gì sánh bằng.
“Ha! Không ngờ sự việc lại tới nước này” Gã đầu trọc cười to, cầm miếng thịt
nhìn về phía ả và đội hình đã không còn mạnh mẽ của ả, lạnh lùng buông một
câu chế nhạo, sau đó xoay người rời khỏi lò mổ.
Những người còn lại cũng lần lượt im lặng lấy thịt rồi rời đi, không ai nói gì —
nhưng sát khí đang ngấm ngầm lan tỏa.
“Vậy là hôm nay kết thúc rồi hả?” Vệ Linh vừa cầm thịt theo sau Lộc Kim Triều
rời khỏi nhà mổ, vừa luyến tiếc.
Mâu thuẫn ngày hôm nay so với lúc mới vào trạm quả thực đã kịch liệt hơn
nhiều.
Không còn sự sợ hãi lan tràn không lối thoát như ở 【Mất Kiểm Soát】, Vệ
Linh ngược lại phát hiện — cô hơi thích cảm giác như đang xem một vở kịch
đầy tranh đấu và phản bội này.
Đặc biệt là khi Lộc Kim Triều nói ra câu: người chết cũng có thể tạo ra thịt —
cô bỗng có một loại khoái cảm kỳ lạ không nói nên lời.
Cô chợt nhớ đến lời người ta hay nói trên diễn đàn — càng sống lâu, hành
khách càng không giống người.
Có lẽ, dưới áp lực của chuyến tàu này, bản thân cô cũng đang trở nên méo mó
về tâm lý rồi cũng nên.
“Ngày mai, khả năng cao mục tiêu sẽ là bò” Đúng lúc cô còn đang miên man
suy nghĩ, Lộc Kim Triều đứng trước cửa nhà, bỗng nói.
“Ủa?” Vệ Linh chưa kịp hoàn hồn, phải mất một lúc mới phản ứng được: “Đó
chẳng phải là mục tiêu của chị à!”
“Vậy chị tính làm sao?”
Định đưa con bê trong lò mổ vốn có sẵn vào nộp, hay là… giếc người?
Theo ấn tượng ban đầu về Lộc Kim Triều, cô luôn nghĩ đối phương nhất định sẽ
chọn con bê.
Nhưng sau những chuyện hôm nay, Vệ Linh không dám chắc nữa.
Hình tượng về Lộc Kim Triều trong lòng cô vẫn không ngừng thay đổi, nhưng
điều rõ ràng nhất là — chị ấy càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Giờ đây, cô không còn tin rằng Lộc Kim Triều sẽ lựa chọn phương án “nhân
đạo” nữa.
Chị ấy sẽ chọn — phương án có lợi nhất.