Bùi Vân Khiêm ngồi thẳng người, nhích ra một chút rồi vỗ nhẹ chỗ trống bên
cạnh, “Ngồi lại đây.
”
Thẩm Xu nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh hắn, so với vị trí bây giờ nàng đang
ngồi đúng là lớn hơn một chút, chỉ là cách Bùi Vân Khiêm gần như vậy nàng
vẫn rất nhút nhát.
Thấy Thẩm Xu nắm chặt khăn bất động, ánh mắt Bùi Vân Khiêm sắc bén vài
phần, giọng nói cũng lạnh hơn, “Còn không qua đây?”
Vừa mới mở miệng, Bùi Vân Khiêm lập tức hối hận, tiểu cô nương này có lẽ sẽ
sợ hắn hơn.
Còn đang suy nghĩ đã thấy Thẩm Xu chậm rãi ngồi sang bên cạnh hắn, khoảng
cách giữa hai người chỉ còn lại có một chút.
Thấy thế, khoé miệng Bùi Vân Khiêm nhếch lên, xem ra vẫn phải doạ một chút
mới có tác dụng.
Thẩm Xu ngồi bên cạnh Bùi Vân Khiêm thân mình cứng đờ, hô hấp cũng cẩn
thận hơn, mãi cho tới khi nhìn thấy Bùi Vân Khiêm quay đi đi ngủ mới thả lỏng
vài phần, giật giật thân mình ngồi thoải mái hơn không ít.
Bên trong xe ngựa dần dần trở nên yên tĩnh lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng
hít thở của hai người.
Hai người ngồi sóng vai nhau, Thẩm Xu quay sang mới phát hiện khuôn mặt
Bùi Vân Khiêm khi ngủ đẹp hơn bình thường, ghé sát vào một ít mới phát hiện
lông mi hắn rất dài, giống như cây quạt nhỏ khẽ run, quan trọng nhất chính là
sau khi nhắm mắt lại thiếu đi vẻ sắc bén thường ngày, nhìn được ra vài phần
ôn hoà.
Khoé miệng Thẩm Xu cong cong, nếu hắn có thể không hung dữ như thế là
được rồi.
Không nghĩ tới, bàn tay Bùi Vân Khiêm dưới ống tay áo đã nắm chặt, đôi môi
mím chặt, liều mạng nhịn xuống xúc động khó có thể áp chế trong ngực.
Hô hấp của Thẩm Xu chậm rãi phủ lên trong nháy mắt thật là muốn mạng của
hắn.
Phục hồi tinh thần, Thẩm Xu quay đầu thầm mắng bản thân ‘không có tiền đồ’,
sao lại có thể hết lần này tới lần khác bị sắc đẹp của Bùi Vân Khiêm mê hoặc
thế chứ.
Còn đang suy nghĩ, Thẩm Xu cảm giác cánh tay mình bị người ta đè nặng,
không chờ nàng phản ứng kịp đã thấy Bùi Vân Khiêm nghiêng đầu dựa vào vai
mình.
Theo bản năng, Thẩm Xu muốn rút tay về, không chờ nàng động đã bị giữ lại.
“Đừng nhúc nhích.
”
Cánh tay Bùi Vân Khiêm siết chặt, giọng nói âm trầm lộ ra chút dịu dàng.
“Ta chỉ nằm một chút thôi.
”
Suốt một đêm qua hắn không ngủ, sáng nay vì có thể hồi cung cùng Thẩm Xu
mà mới sáng sớm đã tới quân doanh, thật sự là rất mệt mỏi, vừa mới chợp mắt
đã muốn ngủ mất.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Xu lên tiếng rồi không động nữa, nhưng thân mình lại
không tự giác trở nên căng thẳng.
“Thả lỏng một chút, người như vậy ta ngủ không thoải mái.
”
Thẩm Xu sửng sốt, “?”
Không chờ Thẩm Xu nói chuyện, chỉ thấy đôi mắt vốn đã nhắm lại của Bùi Vân
Khiêm đột nhiên mở ra, ánh mắt sắc bén dùng cánh tay che chở Thẩm Xu,
“Đừng nhúc nhích!”
“Cái gì…”
Thẩm Xu chưa kịp phản ứng lại, không trung vang lên tiếng lưỡi kiếm sắc bén
xẹt qua, một mũi tên nhanh chóng bay về phía hai người bọn họ.
Thẩm Xu chỉ cảm thấy có thứ gì đó cọ vào má mình vô cùng lạnh lẽo, dư
quang thoáng nhìn thấy một mũi tên vẫn còn vết máu cắm ở phía sau lưng xe
ngựa.
Bùi Vân Khiêm híp mắt, trong mắt toàn là sát khí, giơ tay dễ dàng rút mũi tên
ra, dùng lực nhẹ ở cổ tay, mũi tên theo hướng Bùi Vân Khiêm phi mà phá cửa
sổ bay ra.
Một lát sau, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng người ngã xuống đất.
Âm thanh bên ngoài xe ngựa dần trở nên ồn ào, đáy mắt Bùi Vân Khiêm lạnh
lẽo, vội vàng kéo Thẩm Xu vào ngực mình bảo vệ nàng.
Sau đó chỉ thấy mấy mũi tên tiếp theo liên tục bắn vào xe ngựa, Thẩm Xu
được Bùi Vân Khiêm ôm chặt trong ngực bảo hộ, trừ trốn tránh bên ngoài
hắn chỉ còn lại một bàn tay có thể bắt lấy mũi tên.
Một lát sau, Thẩm Xu lập tức nghe thấy một tiếng k** r*n của Bùi Vân Khiêm.
Nghe tiếng này, trái tim Thẩm Xu hoảng hốt, sự đau đớn quen thuộc lại ập vào
trong lòng.
Đời trước, trên cát vàng của Mạc Bắc, nàng cũng được Bùi Vân Khiêm che chở
như thế.
Hốc mắt Thẩm Xu đỏ lên, cảm giác sợ hãi của đời trước đánh úp nàng, khiến
nàng không thể trốn tránh, ngữ khí của nàng lúc này có thể nghe ra sự sợ hãi
và hoảng loạn, “Tướng quân, ngươi làm sao vậy?”
Nàng mới nhô đầu ra đã bị Bùi Vân Khiêm đè xuống, “Đừng nhúc nhích, ta
không sao.
”
Nàng đã ngửi thấy mùi máu tươi rồi sao còn không sao chứ?
“Tướng quân…”
Không chờ Thẩm Xu nói xong, trên đỉnh đầu lại truyền tới một tiếng than nhẹ,
hắn trầm giọng nói, “Nghe lời.
”
Nghe vậy, chóp mũi Thẩm Xu cay cay, nội tâm chua xót tràn lan không thể vãn
hồi.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, đời trước lúc Bùi Vân Khiêm cứu nàng khỏi bị đuổi
giếc, nàng từng bảo hắn mặc kệ mình, khi đó hắn cũng than nhẹ, thấp giọng
nói với nàng, “Nghe lời.
”
Mãi cho đến cuối cùng, khi Bùi Vân Khiêm đơn thương độc mã đối mặt với mấy
vạn đại quân Hung Nô cũng chỉ nhàn nhạt nói với nàng một câu:
“Đừng sợ, thần đưa người về nhà.
”
Thẩm Xu an tĩnh ghé vào trên đùi Bùi Vân Khiêm không động nữa, chỉ trong
thời gian một chén trà, âm thanh ồn ào ngoài xe ngựa đã dừng lại, tiếp đó
truyền tới giọng nói của Tần Tuần.
“Tướng quân, toàn bộ thích khách đã bị tiêu diệt, người và phu nhân có bị
thương không?”
Đợi một lúc Thẩm Xu cũng không nghe thấy Bùi Vân Khiêm nói chuyện, nàng
lập tức mở miệng nói, “Bổn cung không sao, nhưng mà… tướng quân bị thương
rồi.
”
Nghe vậy, Tần Tuần lập tức phá cửa vào trong.
Chỉ thấy Bùi Vân Khiêm ôm chặt Thẩm Xu bảo vệ trong ngực, mà trên cánh tay
phải của hắn có hai mũi tên cắm lên, mũi tên đã c*m v** hơn nửa, miệng vết
thương đã đổ máu đen ồ ạt.