Thẩm Xu cũng không kịp nghĩ tại sao trong cung Phùng Thái hậu lại xuất hiện
nhục thung dung bổ thận tráng dương, chỉ biết thứ này bây giờ có thể cứu
mạng Bùi Vân Khiêm.
Thấy Thẩm Xu sững sờ tại chỗ không nói lời nào, Diệp Minh Tu không khỏi mở
miệng nói, “Phu nhân?”
Lúc này Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nói, “Đã thấy, ở trong
cung.
”
Nghe vậy, trên mặt Diệp Minh Tu vui mừng, “Vậy phu nhân hãy mau phái người
mang thuốc tới, độc của tướng quân không thể trì hoãn lâu thêm nữa!”
Ánh mắt Thẩm Xu hơi loé, sắc mặt cũng âm trầm, thứ kia ở trong tay Phùng
Thái hậu, vốn dĩ bà ta đã muốn diệt trừ Bùi Vân Khiêm, mà hiện giờ thích
khách do ai phái tới ám sát Bùi Vân Khiêm còn chưa biết, cho dù không phải
người của Phùng Thái hậu, nếu bà ta biết nàng tới lấy về cứu sống Bùi Vân
Khiêm nhất định cũng sẽ không cho nàng.
Dừng một chút, Thẩm Xu nghiêm mặt nói, “Không cần, ta tự đi.
”
Nếu đổi lại là một người khác hôm nay đi lấy thuốc chưa chắc đã quay về
được, chi bằng để nàng tự đi.
Nghĩ tới sắc mặt kinh hoàng khi nàng vừa mới vào đại điện của Phùng Thái
hậu, lại nhớ tới tác dụng của nhục thung dung vừa rồi Diệp Minh Tu mới nói,
trong mắt Thẩm Xu hiện lên một tia giảo hoạt, thuốc dẫn này nhất định
nàng phải có được.
Một lát sau, Thẩm Xu dặn dò Diệp Minh Tu và Tần Tuần phải chăm sóc tốt cho
Bùi Vân Khiêm, một mình nàng đưa theo Lâm Lãng xoay người quay lại hoàng
cung.
Phượng Loan Cung, Phùng Thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy Thẩm
Xu tới trên mặt mang theo vài phần không vui, “Không phải đi rồi sao, sao lại
quay về rồi?”
Thẩm Xu hành lễ, sức khoẻ của Bùi Vân Khiêm không thể chờ nổi nữa, nàng
khẽ nói, “Hôm nay nhi thần tới là muốn xin một vật của Thái Hậu nương nương,
không biết Thái Hậu có chịu bỏ ra thứ mình yêu thích không?”
Phùng Thái hậu tức khắc có hứng thú, mở mắt ra cười, “Hiếm khi đấy, chưa
bao giờ thấy ngươi cầu xin ta thứ gì, nói đi, đó là thứ gì?”
“Nhục thung dung.
”
Nghe vậy, Phùng Thái hậu nhướn mày, “Ồ? Đó là cái gì? Ai gia chưa từng nghe
thấy bao giờ.
”
Thẩm Xu biết ngay bà ta sẽ không dễ dàng cho mình, cũng không khách khí
nữa, “Thái Hậu nương nương cũng không cần vòng vo với nhi thần, nếu không
phải biết trong cung Thái Hậu nương nương có, nhi thần sao có thể mặt dày
tới xin được chứ?”
Nói rồi, Thẩm Xu cười cười, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Phùng Thái hậu
gằn từng chữ, “Huống hồ, nhục thung dung kia được dùng làm gì, trong lòng ta
và bà đều biết rõ, không phải sao?”
Mặc dù Thẩm Xu không nói rõ ràng nhưng Phùng Thái hậu cũng đã thay đổi
sắc mặt, cả người nghiêng về phía trước, ánh mắt khó tin nhìn Thẩm Xu.
Bà ta không ngờ tới, Thẩm Xu ngày thường nhu nhược yếu đuối kia gả tới Bùi
phủ mấy ngày lại giống như ăn gan hùm mật gấu dám uy h**p mình?
Nhưng chỉ một lát sau, thần sắc bà ta đã khôi phục như thường, chậm rãi dựa
ra sau ghế phượng, khoé miệng nhếch lên nhìn Thẩm Xu, “Xu Nhi đang nói cái
gì thế? Ai gia nghe không hiểu?”
Thẩm Xu cũng không tức giận, ngữ khí lạnh nhạt không nổi gợn sóng, “Có phải
Thái Hậu nương nương muốn nhi thần thông báo cho thiên hạ biết thì mới hiểu
đúng không? Huống hồ nhi thần muốn thứ này làm gì có lẽ Thái Hậu nương
nương cũng biết được.
”
Nghe vậy, Phùng Thái hậu trừng to mắt, tức giận đến ngực phập phồng, đập
bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ quát, “Ngươi dám!”
Thẩm Xu cong môi, trong mắt bình tĩnh cười khẽ giống như vừa rồi khi mới tiến
vào điện, “Không bằng chúng ta rửa mắt mong chờ? Ta dám đánh cược, Thái
Hậu nương nương dám không?”
Phùng Thái hậu ở chủ vị nghiến răng nghiến lợi, hận mình không giếc tiểu
tiện nhân Thẩm Xu này sớm hơn một chút, giữ lại để đến bây giờ tới uy h**p
mình!
“Mạng của Thẩm Xu và ấu đệ không đáng tiền, nếu có thể đổi được mạng của
Thái Hậu nương nương cũng không tính là thiệt, nhi thần không có gì cả, cũng
không ngại cá chết rách lưới với Thái Hậu.
”
Nghe lời Thẩm Xu nói, Phùng Thái hậu nhìn chằm chằm Thẩm Xu, hận không
thể chôn sống nàng.
Thấy vậy, Thẩm Xu nhíu mày, chẳng lẽ lợi thế không đủ?
“Chỉ là lúc này, ta chẳng qua chỉ áy náy vì Bùi Vân Khiêm cứu ta nên bị thương,
giao dịch trước kia của bà và ta đương nhiên vẫn phải giữ lời, ta vẫn sẽ làm
mật thám cho bà, bà cho ta thứ ta muốn, ta đảm bảo sau khi bước ra khỏi
Phượng Loan cung sẽ hoàn toàn quên sạch việc ngày hôm nay, thế nào?”
Đôi mắt Phùng Thái hậu hơi rung động, một lúc lâu sau, bà ta thở phào nhẹ
nhõm một hơi rồi lại trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Xu, “Đúng
là ai gia không nhìn lầm ngươi! Thẩm Xu, tốt nhất là ngươi nên nhớ kỹ lời hôm
nay mình nói!”
Khoé miệng Thẩm Xu cười nhạt, “Tất nhiên nhi thần sẽ không nuốt lời.
”
Phùng Thái hậu nhắm mắt, phân phó nói, “Người đâu, mang nhục thung dung
mấy ngày trước đó Hung Nô tặng lên đây cho Linh An công chúa.
”
Mãi cho đến khi cung nữ giao hộp gấm vào tay Thẩm Xu, nàng mới yên lòng.
“Một khi đã như vậy, nhi thần không quấy rầy nữa.
” Nói rồi Thẩm Xu hành lễ, “Nhi thần cáo lui.
”
Thẩm Xu không thấy được, nàng vừa mới xoay người, trong mắt vị Thái Hậu
ngồi trên kia lập tức xuất hiện sát khí, tức giận lật đổ bàn cờ trước mặt.
Thù này không báo thề không làm người!