Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 39



Sẵn sàng

Ngày hôm sau, Thẩm Xu đẩy cửa ra đã nhìn thấy Bùi Vân Khiêm ngồi dậy trên

giường, áo trong màu trắng lỏng lẻo treo ở trên người, mái tóc đen dài rơi rụng

trên vai, sắc mặt cũng đã đỡ hơn hôm qua không ít, chỉ là khuôn mặt không có

biểu tình gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nghe thấy tiếng động, Bùi Vân Khiêm ngước mắt nhìn qua, sau khi thấy rõ

người tới, sự lạnh lùng trong mắt bỗng biến thành dịu dàng, đôi mắt đào hoa

toả sáng quyến rũ.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hô hấp Thẩm Xu cứng lại, đứng ở cửa nửa ngày không nhúc nhích.

Bùi Vân Khiêm duỗi tay gọi nàng, “Lại đây.

Lúc này Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, đóng cửa lại đi tới trước mặt Bùi

Vân Khiêm, “Ngươi tỉnh rồi, còn cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Ta đi

mời Diệp thần y tới xem bệnh cho ngươi.

“Không cần.

” Giọng nói lạnh nhạt trước sau như một không mang theo chút độ ấm.

Thẩm Xu không chú ý tới sự khác thường của Bùi Vân Khiêm, thấy khí sắc của

hắn đã tốt hơn nhiều, ngày hôm qua Diệp Minh Tu cũng nói sáng nay mà tỉnh

lại sẽ không sao cả, Thẩm Xu cũng không bắt ép.

“Vậy từ hôm qua tới giờ tướng quân cũng chưa ăn gì cả, nhất định là đói bụng

rồi, ta đi phân phó phòng bếp nấu chút cháo thanh đạm cho tướng quân.

Nói rồi, Thẩm Xu xoay người muốn ra ngoài, đột nhiên bị Bùi Vân Khiêm kéo

lấy cổ tay, “Không cần.

Thẩm Xu quay đầu có chút sững sờ, đôi mắt nghi hoặc không biết ý của Bùi

Vân Khiêm là gì, cũng không nói thêm gì khác.

Một lúc sau, Bùi Vân Khiêm ý thức được sự khác thường của mình, buông tay

nàng ra rồi nói nhỏ, “Ta hơi khát, giúp ta rót một chén nước tới đây.

Thẩm Xu gật đầu, xoay người tới bên bàn cầm lấy ấm mới phát hiện không có

nước.

“Hết nước rồi, để ta đi lấy nước cho ngươi.

Không đợi Bùi Vân Khiêm nói chuyện, nàng đã nhanh chóng đẩy cửa phòng ra

ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng Thẩm Xu, sợi dây đàn trong lòng Bùi Vân Khiêm như bị

k*ch th*ch, phủ tướng quân này mấy năm qua cũng chỉ là ngày đêm luân phiên

nhau, cuộc sống trôi qua nhạt nhẽo, từ sau khi Thẩm Xu tới rồi mới nhiều thêm

hơi thở nhân gian.

Cũng như hắn, chỉ có ở trước mặt Thẩm Xu mới sống giống như người có máu

có thịt.

Còn đang suy nghĩ, cửa phòng đã bị Thẩm Xu đẩy ra lần nữa, “Tướng quân sốt

ruột rồi đúng không, trà này ta vừa mới nấu xong, tướng quân nếm thử xem có

hợp khẩu vị không?”

Nói rồi, Thẩm Xu đặt ấm trà lên bàn rót một chén đưa tới trước mặt Bùi Vân

Khiêm.

“Là trà phổ nhị mà tướng quân thích.

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm giật mình, đưa tay nhận lấy chén trà trong tay Thẩm

Xu, “Làm sao người biết ta thích phổ nhị?”

Sắc mặt Thẩm Xu hơi mất tự nhiên, khẽ nói, “Vì một lần ta sơ sảy khiến tướng

quân dị ứng, sau đó ta đã hỏi Tần Tuần sở thích của tướng quân.

Bùi Vân Khiêm không nói thêm gì, nâng chén trà trong tay lên chậm rãi nhấp

một ngụm, hô hấp dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Xu.

Nàng vẫn nhớ rõ?

Thấy thế, Thẩm Xu lại cho rằng mình sai sót ở đâu, “Làm sao vậy? Trà này có

vấn đề gì sao?”

Bùi Vân Khiêm nhìn Thẩm Xu, tay phải siết chặt chén trà.

Trà này không có vấn đề gì cả, chỉ là thủ pháp pha trà của mỗi người một khác,

hương vị nấu ra cũng vô cùng khác biệt, mà hiện giờ cách nấu trà này của

Thẩm Xu đúng là giống như trước đây tự tay hắn dạy nàng.

Nàng đã quên toàn bộ ký ức liên quan tới hắn, lại vẫn nhớ rõ hắn dạy nàng pha

trà thế nào.

Thấy Bùi Vân Khiêm nhìn mình không nói thêm gì, một lúc sau, Thẩm Xu mới

mở miệng dò hỏi, “Tướng quân? Nếu trà không thể uống thì để ta phân phó hạ

nhân…”

Khôi phục lại tinh thần, đồng tử Bùi Vân Khiêm giật giật, “Không cần, trà này

uống rất được.

Thẩm Xu thu hồi vẻ mờ mịt trong mắt, gật đầu nhìn Bùi Vân Khiêm.

Sau đó, nàng thấp giọng nói, “Hôm qua, đa tạ tướng quân.

Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn qua, sau đó thu hồi tầm mắt phất phất ống tay

áo, “Cảm tạ ta làm gì? Người là thê tử của Bùi Vân Khiêm ta, tất nhiên ta phải

bảo vệ người chu toàn.

Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu hơi run run, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng há

miệng th* d*c muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bây giờ nói cái gì cũng đều

dư thừa.

Bùi Vân Khiêm không nói nữa, đưa chén trà cho Thẩm Xu rồi xốc chăn nằm

xuống.

Thấy Bùi Vân Khiêm nghỉ ngơi, Thẩm Xu cũng không ở lại trong phòng nữa,

xoay người ra ngoài.

Ban đêm, Thẩm Xu trở lại phòng phát hiện Bùi Vân Khiêm đang ngồi trên

giường, phát hiện bên cạnh hắn nhiều thêm một bộ chăn gối mà mấy ngày

trước nàng đã mang sang giường khác.

“Tướng quân, đây là…”

Bùi Vân Khiêm mặt không đổi sắc, “Ta bị thương, có khả năng ban đêm vết

thương sẽ đau, người phải chăm sóc ta.

“Cái gì?” Thẩm Xu sửng sốt, không phải cánh tay Bùi Vân Khiêm không có cảm

giác sao, sao lại cảm thấy đau được chứ?

Thấy Thẩm Xu đứng yên không động, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, thân mình tựa

ra phía sau, giọng nói trầm thấp, “Thất thần cái gì? Còn không qua đây.

Thẩm Xu cũng không chần chừ nữa, nhanh chân đi tới bên cạnh Bùi Vân

Khiêm, dù sao hắn cũng vì nàng mới bị thương, nàng chăm sóc hắn là điều nên

làm.

Bùi Vân Khiêm ngồi ngay ngắn trên giường, trong mắt mang theo ý cười, khoé

miệng cong lên ngẩng đầu giơ cánh tay lên với Thẩm Xu, “Giúp ta thay thuốc.

Thẩm Xu gật đầu lên tiếng rồi đi tìm hòm thuốc, khom lưng giúp Bùi Vân

Khiêm đổi thuốc trên cánh tay, chờ tới lúc nàng chuẩn bị xử lý miệng vết

thương trên đầu vai lại có chút khó khăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.