Ngay lúc đó, quản lý của quán cà phê cũng vội vàng chạy đến, kéo nhân viên
vừa gây họa lại nhận lỗi rối rít, thái độ cực kỳ chân thành, như thể chỉ cần cô
gật đầu một cái là có thể lập tức đuổi việc anh chàng kia ngay.
Mặt nhân viên tái mét, hiển nhiên cũng đoán được kết cục của mình.
Nhan Yểu liếc mắt nhìn xuống sàn nhà, không xa có một vũng nước vừa bị
giẫm lên văng tung toé, rõ ràng chính là hung thủ gây ra cú trượt chân vừa
nãy.
“Không sao, làm lại một ly đi, tôi lấy mang về” Nhan Yểu phẩy tay, giọng bình
thản.
Cả quản lý và nhân viên đều không ngờ cô lại dễ tính như thế, ngẩn người mất
vài giây, sau đó mới cuống quýt lui về phía sau, dặn người đến dọn dẹp hiện
trường.
Nhan Yểu chỉnh lại quần áo xong, thấy người đàn ông ban nãy không biết từ
lúc nào đã rút tay về, nhưng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề có ý rời đi.
“Anh đây còn có việc gì sao?” Nhan Yểu nhướng mày, vô thức mím môi cười
nhẹ.
Thời buổi này còn mang theo khăn tay ra đường thì đúng là hiếm có. Mấy ông
già bảy tám chục tuổi thì có thể, chứ như người đàn ông trước mặt này, ngoại
hình bảnh bao, tuổi tác nhìn cũng không lớn, mà lại thủ sẵn một chiếc khăn
tay theo người, cũng thú vị đấy chứ.
Ánh mắt cô lướt qua bàn cà phê phía sau lưng anh, không biết từ bao giờ
người con gái ngồi cùng đã rời đi, xem chừng là bị cái tính cách cứng nhắc khô
khan của người đàn ông này dọa cho bỏ chạy.
“Tôi họ Giang” Người kia bỗng cất lời, ánh mắt nhìn cô sâu thăm thẳm, dường
như còn ẩn chứa cảm xúc đặc biệt nào đó.
Nhan Yểu khựng lại một nhịp, lần đầu tiên được chứng kiến kiểu tự giới thiệu
trực diện đến vậy.
“Chào anh, tôi họ Nhan”
Thành thật mà nói, cô không thiếu người đến bắt chuyện, đi trên đường bị xin
WeChat cũng không ít lần, nhưng kiểu tiếp cận “chắc như bắp” thế này đúng là
lần đầu gặp.
“Tôi biết” Biểu cảm của người đàn ông bỗng lạnh hơn một chút.
Anh nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, một lát sau lại chậm rãi mở miệng: “Lớp 6
trường Nhất Trung, chúng ta từng là bạn học”
Nhan Yểu: “”
Không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngập.
Cô nhanh chóng rà lại ký ức, lục tìm trong đầu những mảnh vụn ký ức đã phủ
bụi.
Họ Giang, từng học chung lớp, hiện là giảng viên trường Đại học Q. chẳng
phải chính là “học thần” mà Triệu Tiểu Du nhắc đến hôm trước sao?
“Bạn học Giang à, trùng hợp thật đấy”
Nhan Yểu suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ nổi tên đầy đủ của người đối diện,
đành phải khách sáo gọi một tiếng “bạn học Giang”.
Hình như anh cũng đoán được điều đó, trầm mặc mấy giây rồi chủ động nói:
“Giang Nghiên. Tôi tên là Giang Nghiên”
Nụ cười trên mặt Nhan Yểu hơi khựng lại. Lúc này cô cũng thấy bản thân hơi
thiếu lễ độ.
Ký ức thời cấp ba đối với cô không có gì đáng để ghi nhớ, ngoài khổ sở thì chỉ
còn tẻ nhạt và buồn chán.
Thật ra việc Giang học thần nhận ra cô khiến Nhan Yểu thấy hơi bất ngờ.
Trong ấn tượng của cô, hai người gần như không có giao tình gì. Cùng học ba
năm, có khi còn chẳng nói với nhau mấy câu.
Khi ấy cô là kiểu học sinh nổi loạn, trong mắt thầy cô và bạn bè có lẽ chẳng
khác gì con ruồi phiền toái. Còn người đứng trước mặt đây là báu vật của giáo
viên, học sinh gương mẫu được bạn bè ngưỡng mộ, hai người thuộc về hai thế
giới hoàn toàn khác nhau.
“Xin lỗi, trí nhớ tôi không được tốt lắm”
Hình như nhớ lại điều gì đó chẳng mấy vui vẻ, đáy mắt Nhan Yểu thoáng qua
một tia u ám, mờ nhạt nhưng rất thật.
Khi cô đang tính cách kết thúc cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà gượng gạo này thì
đột nhiên thấy người đàn ông trước mặt cởi cúc áo sơ mi của mình.
“Anh Giang”
Cô vừa mở miệng, lời còn chưa kịp thốt ra, anh đã tháo xong áo và đưa ra
trước mặt cô.
“Mặc vào đi”
“”
Hôm nay Giang Nghiên mặc sơ mi thường ngày, bên trong là một chiếc áo thun
trắng. Mặc dù mặc áo thun vào tháng Tư hơi sớm, nhưng so với chiếc áo hai
dây mỏng manh trên người cô thì vẫn đỡ hơn nhiều.
Nhan Yểu đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên nhận hay không.
Không khí giữa hai người trở nên hơi căng thẳng. Bàn tay anh nắm lấy chiếc
áo, cứng nhắc đưa về phía trước, vẫn lơ lửng giữa không trung.
Giang Nghiên chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại Nhan Yểu trong hoàn cảnh
như thế này. Trước đây anh cũng từng tưởng tượng ra cảnh hai người tái ngộ,
đến tận hai hôm trước, anh còn tự thuyết phục bản thân rằng họ mãi mãi sẽ
chỉ là hai người xa lạ lướt qua đời nhau. Nhưng đến lúc cô thật sự xuất hiện
trước mặt, thì cơ thể lại là thứ đầu tiên phản ứng.
Làn da của cô rất trắng, dưới nắng như ngọc, chiếc áo hai dây ôm sát càng tôn
lên những đường cong quyến rũ, vô tình toát ra một sức hút trí mạng.