Bình thường cô đúng là không thích ăn đồ ngọt. Khi ấy cà phê đã uống xong từ
lâu, ngại cầm lỉnh kỉnh nên mới tiện tay đưa hộp bánh cho Giang Nghiên.
Trong đầu bỗng hiện lại đoạn trêu chọc của Triệu Tiểu Du lúc chiều trên xe,
Nhan Yểu hơi nheo mắt. Ánh đèn mờ ảo trong quán bar phản chiếu trong con
ngươi cô, đẹp đến lạnh lẽo.
Nhan Yểu thật sự không ngờ tên mọt sách năm xưa lại lớn lên thành thế này.
Công bằng mà nói, bất kể là khuôn mặt hay vóc dáng, Giang Nghiên đều đúng
gu của cô. Nhất là đôi mắt kia dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng.
Cô hơi cau mày, ngón tay thon dài miết nhẹ thành ly thủy tinh lạnh lẽo. Ánh
mắt trầm xuống, dõi theo từng viên đá đang lấp lánh trong ly rượu, như đang
cân nhắc điều gì đó.
Nhan Yểu không phải kiểu người tự mình đa tình. Chỉ là nhiều năm lăn lộn
khiến cô luôn nhạy cảm một cách bản năng. Cô cảm nhận được có điều gì đó
không bình thường, nhưng chỉ một chút bất thường đó cũng chưa đủ khiến
lòng cô gợn sóng.
Vì cô thừa hiểu, họ không cùng một thế giới.
Hồi cấp ba, dù cô hiếm khi ở trường nhưng vẫn từng nghe qua vài chuyện về
Giang Nghiên. Đến giờ ký ức đã phai nhạt gần hết, thứ còn đọng lại chỉ là việc
anh lần nào cũng đứng đầu lớp và bộ đồng phục lúc nào cũng tươm tất đến
mức sạch sẽ như mới.
Một vài mảnh ký ức rời rạc, vì sự xuất hiện của người trong cuộc mà mơ hồ tái
hiện.
Cô khẽ gõ tàn thuốc, bỗng nhớ ra vị Giang học thần này hình như cũng chẳng
được tất cả mọi người yêu quý.
“Chị ngồi một mình sao?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Nhan
Yểu nghiêng đầu, nhướng mày khi thấy rõ người vừa lên tiếng.
Là một chàng trai trẻ tuổi, ngũ quan còn mang chút non nớt, trên mặt là nụ
cười ngượng nghịu, rõ ràng không phải kiểu hay bắt chuyện với phụ nữ.
Với mấy cậu trai ngoan hiền kiểu này, Nhan Yểu bình thường vốn không động
vào. Vì tình cảm không phải ai cũng đủ sức chơi được. Nhưng khi ánh mắt cô
chạm vào đôi mắt sáng của chàng trai, trong đáy mắt phản chiếu bóng hình
mình hơi mờ mờ, khiến cô hơi sững lại.
“Phải đó”
Không biết vì sao, hôm nay cô lại không từ chối. Ngược lại còn khẽ cong môi
cười:
“Vậy em muốn ngồi cùng chị không?”
—
9 giờ tối, cánh cửa căn hộ vốn im lìm bỗng vang lên tiếng động.
Tiếng mở khóa vừa vang lên, giọng càu nhàu của Tưởng Vũ cũng theo đó mà
vang vọng khắp phòng khách rộng lớn: “Giang Nghiên, cậu bị gì vậy? Cái bài
chia sẻ trên vòng bạn bè cậu đăng là cái quỷ gì thế?”
Vừa tháo cà vạt, Tưởng Vũ vừa thành thạo thay dép, đi đứng trong nhà Giang
Nghiên chẳng khác gì nhà mình.
Anh ấy vẫn luôn giữ chìa khóa nhà Giang Nghiên. Hai người quen nhau hơn
mười năm, dùng từ “anh em sống chết có nhau” còn chưa đủ tả hết. Tưởng
Vũ chẳng có chuyện gì cũng thường mang theo bữa khuya đến tán dóc trong
nhà Giang Nghiên, dù đối phương chẳng bao giờ ăn.
Chiều nay trong lúc làm việc ở văn phòng luật, Tưởng Vũ đã bị mẹ Giang gọi
điện dằn mặt. Qua lời bà kể, chuyện “buổi xem mắt tai hại” của Giang Nghiên
cũng bị phơi bày không thiếu một chữ. Tưởng Vũ phải vừa nịnh vừa hứa hẹn
mới xoa dịu được bà Giang, cam đoan sẽ cố gắng thuyết phục con bà ‘hồi tâm
chuyển ý’.
Ai ngờ khi vừa tan ca, mở điện thoại ra, anh ấy đã thấy Giang Nghiên đăng một
bài chia sẻ đầy “suy tư”:
“Nam thanh niên ba mươi tuổi ho suốt ngày, đi khám phát hiện cả lá phổi đen
thui”
Làm anh ấy suýt thì tưởng Giang Nghiên vì thất tình mà ngộ ra nhân sinh,
chuẩn bị dưỡng sinh sớm luôn rồi.
Trong phòng khách, người đàn ông vừa tắm xong đang yên tĩnh ngồi trên ghế
đơn, mắt dán vào màn hình điện thoại không nhúc nhích, coi như không nghe
thấy Tưởng Vũ nói gì.
Tưởng Vũ xách túi đồ ăn đến gần sofa, ánh mắt liếc qua thấy màn hình điện
thoại hiển thị khung trò chuyện với một người.
“Ơ, ai đấy?” Tưởng Vũ nén tò mò hỏi.
Lúc này, người đàn ông tựa như pho tượng rốt cuộc cũng có phản ứng. Bàn tay
cầm điện thoại khẽ nghiêng đi, tránh khỏi tầm nhìn của Tưởng Vũ.
Thấy vậy, Tưởng Vũ bĩu môi trêu: “Coi như bảo bối mà giữ vậy đó? Làm như có
ai giành với cậu ấy”
“À, hôm nay mẹ cậu gọi cho tôi, kể hết cái vụ xem mắt tấu hài của cậu rồi. Còn
bảo tôi phải ‘giáo huấn’ cậu cho đàng hoàng. Lời tôi cũng truyền rồi, cậu nghe
hay không thì tùy. Dù gì tôi biết cậu cũng chẳng nghe đâu”
Tưởng Vũ quá hiểu cái nết Giang Nghiên. Nếu có thể khuyên được thì đã
khuyên từ tám trăm năm trước, đâu đến mức giờ này vẫn ế?
Anh ấy chậm rãi mở hộp đồ ăn, tay thì gắp miếng hẹ, mồm còn chưa kịp nuốt,
thì chợt nghe người đàn ông ngồi bên cạnh bất ngờ lên tiếng: “Hôm nay tôi
gặp lại Nhan Yểu rồi”
“Phụt!”