Thẩm Xu đã không nhớ rõ đêm qua nàng ngủ như thế nào, chỉ cảm thấy cái
hôn kia của Bùi Vân Khiêm khiến trời đất quay cuồng, trong đầu mơ mơ màng
màng không biết nên bày ra biểu tình gì, cả người giống như đang trong một
giấc mơ.
Sau đó bằng cách nào mà lên được giường, rồi ngủ thế nào nàng cũng không
nhớ nữa.
Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, tỉnh giấc thấy mình ngủ trên tay Bùi Vân
Khiêm, nàng mới biết được chuyện xảy ra đêm qua không phải là mơ, nếu
không phải thấy mình áo váy chỉnh tề, Thẩm Xu đã cho rằng…
Nghĩ vậy, khuôn mặt Thẩm Xu đỏ bừng.
Bùi Vân Khiêm thấy Thẩm Xu tỉnh lại vẫn luôn thất thần, sắc mặt lúc đỏ lúc
trắng không biết đang nghĩ cái gì.
Trầm mặc một lúc, hắn nhìn Thẩm Xu, khoé miệng như cười như không, không
mặn không nhạt nói, “Chiếm tiện nghi của bổn tướng quân xong nên vui vẻ như
vậy?”
“?” Thẩm Xu sửng sốt.
Nàng chiếm tiện nghi của hắn?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu giương mắt nhìn qua, nhịn nửa ngày trời mới kiềm chế được
xúc động muốn mắng người.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới biến câu nói đã lên đến miệng ‘Có phải tướng
quân có bệnh gì không’ điểm tô cho đẹp thành, “Tướng quân hiểu lầm rồi”
Bùi Vân Khiêm mím môi cười khẽ, nhướn mày nhìn nàng, cười hút hồn, “Công
chúa nói xem, bổn tướng quân hiểu lầm cái gì?”
Nghe vậy, chân mày Thẩm Xu nhíu lại, không trả lời.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng mới nhận ra, đêm qua đúng là nàng đã bị Bùi Vân
Khiêm dắt mũi.
Người này đúng thật là xấu, bất tri bất giác đã đào hố cho nàng, rồi từng bước
hướng dẫn để nàng nhảy vào rong đó.
Nghĩ đến nụ hôn đêm qua, lông mi Thẩm Xu run run, bây giờ ban ngày cũng
không thể bị hắn hấp dẫn được.
Thẩm Xu quay mặt đi, mất tự nhiên xê dịch thân mình cúi đầu nói, “Tránh ra,
thời gian không còn sớm nữa, bổn cung phải đứng dậy”
Bùi Vân Khiêm không muốn tham lam, hắn hiểu rõ chuyện gì cũng cần phải
kiên nhẫn làm theo trình tự, việc đêm qua đã ngoài dự đoán, bây giờ nếu như
làm thêm gì nữa lại giống như được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hắn cười khẽ, nhích người ra một khoảng đủ để Thẩm Xu xuống giường, nhìn
Thẩm Xu cẩn thận di chuyển.
Thân hình Thẩm Xu gầy yếu, từ góc độ của Bùi Vân Khiêm chỉ có thể nhìn thấy
eo lưng mỏng manh, bộ đồ trong màu trắng bó sát phác hoạ ra đường cong
mềm mại, da thịt như ẩn như hiện.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu quay đầu lại khẽ nói, “Tướng quân có thể lui ra một
chút nữa không, ta không ra được”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm khôi phục lại tinh thần, vô số ý nghĩ đen tối thô bạo
trong đầu trong khoảnh khắc nghe được giọng nói của Thẩm Xu đều thu lại
toàn bộ, theo bản năng giật giật người, để cho nàng thêm chỗ để xuống.
Thấy Bùi Vân Khiêm thả mình đi, Thẩm Xu nhanh chân xuống giường thay đồ.
Bởi vì Bùi Vân Khiêm không cho ai tiến vào phòng ngủ của mình, vậy nên từ
sau khi gả tới phủ tướng quân tới nay, mỗi ngày nàng đều phải tự chuẩn bị cho
bản thân mình, bây giờ cũng coi như ngựa quen đường cũ, sau khi nàng đi qua
phía bên kia bình phong, rất nhanh đã thay đồ xong xuôi.
Vốn dĩ nàng nghĩ mình dậy rồi Bùi Vân Khiêm cũng sẽ tự mình đứng dậy, dù
sao cũng đã qua giờ Thìn, từ trước tới nay chưa tới giờ Thìn hắn cũng đã dậy.
Nhưng nàng không nghĩ tới, vừa bước ra khỏi bình phong, Bùi Vân Khiêm vẫn
duy trì tư thế như khi nàng xuống giường, nửa phần cũng không động.
Bây giờ, hắn rất có hứng thú mà nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Thẩm Xu có chút ngứa ngáy.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới nhẹ nhàng mở miệng nói, “Thời gian không còn
sớm, tướng quân cũng nên dậy thôi, bổn cung đi ra ngoài trước”
Nói xong, nàng xoay người muốn đi về phía cửa.
Không chờ nàng ra khỏi cửa, phía sau đã truyền tới giọng nói lạnh lùng, “Đứng
lại”
Bước chân Thẩm Xu dừng lại, xoay đầu mờ mịt nhìn hắn.
Một lát, Bùi Vân Khiêm trở tay chống lên giường ngồi dậy, giọng nói lạnh nhạt,
“Giúp bổn tướng quân thay đồ”
Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, “Thay đồ?”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, “Đúng vậy, thay đồ”
Thẩm Xu nhíu mày, trong phủ nhiều hạ nhân như vậy, Bùi Vân Khiêm muốn
nàng giúp hắn thay đồ?
Có thể nhìn ra sự nghi hoặc trên mặt Thẩm Xu, một lát sau, Bùi Vân Khiêm
nhàn nhạt nói, “Đêm qua c** q**n áo cho bổn tướng quân sảng khoái như vậy,
sao hôm nay nhờ công chúa giúp bổn tướng quân thay quần áo lại do dự rồi?”
Nói rồi, một tay hắn chống đầu, nằm nghiêng trên giường, đuôi mắt quyến rũ
nhìn Thẩm Xu, không mặn không nhạt nói, “Hay là công chúa chỉ thích c** đ*
của bổn tướng quân”
Nghe vậy, hai mắt Thẩm Xu trừng lớn, nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống xúc
động muốn đánh người.
Đêm qua lúc nàng quay về phòng ngủ rõ ràng Bùi Vân Khiêm đã thay đồ xong,
sao hôm nay lại biến thành nàng c** đ* của hắn? Quần áo của hắn rõ ràng đều
đã mặc ở trên người rồi cơ mà.
Đường đường là Trấn Quốc đại tướng quân, không ngờ lại vô lại như thế!
Bùi Vân Khiêm giống như đọc được suy nghĩ của Thẩm Xu, không cho là đúng
‘ồ’ một tiếng, nhìn Thẩm Xu nghiêm túc nói, “Đêm qua công chúa nhiệt tình
không thể chối từ, bổn tướng quân vất vả lắm mới mặc lại được quần áo”