Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 50



Sẵn sàng

Thẩm Xu th* d*c trừng mắt nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, nghiến răng nghiến lợi

nói, “Không phải chỉ là thay đồ thôi sao! Bổn cung giúp tướng quân là được!”

Nghe vậy, hai mắt Bùi Vân Khiêm hơi loé lên mang theo ý cười vì thực hiện

được trò xấu, ngồi thẳng thân mình rồi xốc chăn trên người, khoé miệng cong

cong vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh, “Lại đây”

Thẩm Xu cắn chặt răng đi tới, rõ ràng đêm qua không xảy ra chuyện gì, nhưng

dáng vẻ của Bùi Vân Khiêm giống như đã bị nàng làm cái gì vậy.

Đúng là không biết xấu hổ!

Thẩm Xu thuận tay lấy quấn áo của Bùi Vân Khiêm trên giá treo bên cạnh, từng

bước từng bước tới trước mặt hắn.

Nàng mím môi không dám nhìn, “Tướng quân, thay quần áo thôi”

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm híp mắt, đưa tay lên nắm cằm Thẩm Xu để nàng đối

diện với mình, “Thế nào? Không vui?”

Thẩm Xu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy sự sủng ái, “Đồ không

có lương tâm”

Nói rồi, hai tay Bùi Vân Khiêm mở ra, đứng dậy hất cằm lên với Thẩm Xu.

Thẩm Xu không muốn cãi nhau với Bùi Vân Khiêm, cuối cùng không phải tự

mình hại mình sao.

Nàng lui về phía sau một bước, mặc từng món đồ giúp Bùi Vân Khiêm.

Mặc xong xuôi, Thẩm Xu lập tức nhìn thấy một cái hà bao quen thuộc từ ống

tay áo Bùi Vân Khiêm rơi xuống bên chân mình.

Thẩm Xu sửng sốt, đây không phải thứ hôm qua nàng ném ở hành lang dài bên

kia sao? Tại sao lại ở trên người Bùi Vân Khiêm được chứ?

Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm không thấy được biểu tình của Thẩm Xu, cúi

đầu khom lưng nhặt hà bao trên mặt đất lên, treo ở bên hông mình.

Động tác lưu loát tự nhiên.

Thẩm Xu nhìn hành động này của hắn có hơi sững sờ.

Không chờ nàng khôi phục tinh thần lại, bên tai đã vang lên giọng nói nhàn

nhạt của Bùi Vân Khiêm, “Còn thất thần cái gì? Không mặc tiếp sao!”

Lúc này nàng mới tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, đôi mắt mơ màng,

khẽ mấp môi, mở miệng nói, “Tướng quân sao lại…”

Không chờ Thẩm Xu nói xong, Bùi Vân Khiêm đã xoay người nhướn mày nói,

“Sao nào? Không phải cho bổn tướng quân sao?”

Thẩm Xu nhất thời nghẹn họng, không biết nên giải thích nguyên nhân ném

bùa hộ mệnh đi kiểu gì, chỉ sợ đột nhiên Bùi Vân Khiêm sẽ hỏi chuyện này.

Nhưng dường như hắn đã nhìn thấy tâm tư Thẩm Xu, ngay sau đó chỉ cười một

tiếng, không nhìn nàng nữa, xoay người sang chỗ khác mở rộng hai tay chờ

Thẩm Xu tiếp tục giúp hắn thay đồ.

Thấy Bùi Vân Khiêm không hỏi, trong lòng Thẩm Xu cũng vui vẻ, nhanh chóng

mặc nốt áo ngoài cho Bùi Vân Khiêm.

Vừa mới mặc xong quần áo, không chờ Thẩm Xu nói chuyện đã nghe thấy

tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền vào, “Tướng quân, phu nhân”

Bùi Vân Khiêm giương mắt, “Chuyện gì?”

“Vừa rồi trong cung truyền đến tin tức, nói Duệ Vương điện hạ rơi xuống nước,

nhất thời sinh tử không rõ, mời phu nhân hồi cung”

Nghe vậy, ngón tay Thẩm Xu đang giúp Bùi Vân Khiêm sửa sang lại quần áo

dừng lại, xoay người mở cửa, sắc mặt nghiêm trọng, “Tại sao lại như vậy?”

Thấy sắc mặt Thẩm Xu, Tần Tuần sửng sốt, ngay sau đó khom người, “Bẩm

phu nhân, điều này thuộc hạ không rõ, trong cung vừa mới phái người tới phủ

đưa tin, nói Duệ Vương điện hạ ngoài ý muốn rơi xuống nước, bây giờ sống

chết không rõ, vẫn chưa tra ra nguyên nhân, chỉ mời phu nhân nhanh chóng

tiến cung”

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Xu hiện lên sự khác thường, ngón tay dưới ống tay

áo chậm rãi nắm chặt, để lại dấu vết trăng non thật sâu trong lòng bàn tay.

Khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười lạnh, mẫu phi của nàng là người Giang

Nam, từ bé nàng và đệ đệ đều đã biết bơi, Thẩm Việt bơi rất giỏi, cho dù bị

Thái Hậu hạ độc, trí lực bây giờ như một đứa trẻ thì tự bảo vệ mình dưới nước

cũng không là vấn đề gì.

Nhưng nàng hiểu đệ đệ của mình, tuy rằng Thẩm Việt bơi rất giỏi nhưng lại

không thích bơi lội, cũng sẽ không chơi ở nơi có nước, đâu ra chuyện ngoài ý

muốn rơi xuống nước sống chết không rõ?

Từ lần trước khi nàng vì cứu Bùi Vân Khiêm mà xông vào Phượng Loan cung uy

h**p Phùng Thái hậu, nàng đã biết sẽ có ngày bà ta trả thù, nhưng không ngờ

tới ngày này lại đến nhanh như vậy, hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng tàn nhẫn,

bà ta đang cảnh cáo nàng.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng, tiếp theo,

bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc, “Đừng sợ, ta tiến cung cùng người”

Nghe thế, Thẩm Xu mím môi, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, trong mắt mang

theo sự cảm kích.

Bùi Vân Khiêm nắm chặt tay Thẩm Xu, quay đầu nói với Tần Tuần, “Đi

chuẩn bị xe ngựa, bây giờ lập tức tiến cung”

Tần Tuần khom người cung kính lên tiếng, “Thuộc hạ đi chuẩn bị ngay lập tức”

Nói xong, Tần Tuần xoay người, từng bước từng bước biến mất trong sân.

Tay chân Tần Tuần rất nhanh nhẹn, không quá lâu đã quay về trước cửa phòng

ngủ, “Tướng quân, phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong, tuỳ lúc đều có thể xuất

phát, thuộc hạ cũng đã chuẩn bị chút điểm tâm trên xe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.