Thẩm Xu không nhúc nhích, lần nữa cúi đầu, lông mi run run, trong ống tay áo
nàng còn cất giấu ‘chứng cứ’ của Phùng Thái hậu, nàng sợ mình tới gần sẽ bị
hắn phát hiện, đến lúc đó có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Còn đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới giọng nói lạnh nhạt, “Còn không qua
đây? Chờ ta mời người?”
Thẩm Xu theo bản năng giật giật ngón tay, đẩy sâu quyển sách vào bên trong,
sau khi chắc chắn sẽ không rơi ra mới chậm rãi bước qua.
Nàng dừng lại cách Bùi Vân Khiêm ba thước, cúi đầu khẽ nói, “Tướng quân có
phải còn chưa dùng cơm tối đúng không? Ta tới phòng bếp truyền thiện giúp
tướng quân”
Nhìn vẻ mặt chột dạ của Thẩm Xu, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong cong, đột
nhiên có chút hứng thú, ánh mắt không chút để ý dừng trên ống tay áo Thẩm
Xu, trên người tiểu nha đầu này còn có quyển sách kia, bây giờ chắc hẳn đã
chột dạ muốn chết, hận không thể cách hắn thật xa.
Nghĩ vậy, đuôi mắt Bùi Vân Khiêm giật giật, đôi mắt đào hoa tinh xảo quyến rũ,
trên mặt mang theo ý cười, rất có hứng thú nhìn Thẩm Xu, “Cách ta xa như vậy
làm gì? Bổn tướng quân có thể ăn thịt người được sao?”
Thẩm Xu không nghe ra cảm xúc trong lời nói của Bùi Vân Khiêm, rõ ràng ngữ
khí vừa rồi còn lạnh nhạt xa cách, bây giờ lại mang theo vài phần ngả ngớn.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu mím môi, đúng là hỉ nộ vô thường.
Thấy Thẩm Xu không nhúc nhích, Bùi Vân Khiêm nghiêng người, nửa người
dựa vào trên giường, híp híp mắt, “Người sợ ta?”
Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, vẻ mặt
mơ màng.
Vấn đề này Thẩm Xu đã lâu rồi không nghĩ tới, ngay từ đầu đúng thật là sợ, bất
kể là do tin đồn trong kinh thành hay là do cảnh tượng ngày đại hôn thấy hắn
giơ tay lấy mạng người khác đều đủ để khiến Thẩm Xu sợ hãi.
Nhưng sau này, không nói đến đời trước Bùi Vân Khiêm vì nàng mà chết, một
đời này hắn lại vì bảo vệ nàng mà nguy hiểm tới tính mạng, sau khi thành hôn
cũng không để nàng chịu chút ấm ức nào.
Trừ những khi làm mặt lạnh doạ nàng, thỉnh thoảng còn trêu chọc nàng nói
mấy lời khiến người ta đỏ mặt ra, dường như cũng không có khuyết điểm gì
khác, dáng vẻ lại còn rất đẹp.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu trộm liếc Bùi Vân Khiêm một cái, lại không ngờ tới đụng
phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn cũng đang nhìn mình.
Trái tim Thẩm Xu tức khắc lỡ mất một nhịp.
Nàng nghĩ, có lẽ Lâm Lãng nói rất đúng, Bùi Vân Khiêm trông đẹp như vậy, trái
tim nàng hẳn là đã có hắn.
“Thế nào? Vấn đề này rất khó trả lời sao?”
Đang suy nghĩ, bên tai Thẩm Xu truyền tới giọng nói lạnh lùng mang theo vài
phần không vui của Bùi Vân Khiêm.
Thẩm Xu sửng sốt, nhớ tới những lời hắn vừa hỏi nàng, theo bản năng lắc đầu,
“Không sợ?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười khẽ, “Ồ… thế sao?”
Vừa dứt lời, Thẩm Xu cảm thấy cánh tay mình đã bị một đôi tay có lực nắm lấy.
Theo bản năng nàng muốn đưa tay che ống tay áo lại, nhưng không đợi nàng
kịp phản ứng, đôi tay đang nắm chặt lấy tay nàng đã dùng lực kéo xuống, cả
người nàng ngã về phía trước.
Nhưng cũng may có kinh nghiệm mấy lần trước, lúc này Thẩm Xu cũng không
quá ngạc nhiên với hành động của Bùi Vân Khiêm, nhưng thứ đồ trong ống tay
áo lại làm trái tim nàng kinh hoàng không thôi, sợ không cẩn thận sẽ làm rơi
trên mặt đất.
Giây tiếp theo, Thẩm Xu vững vàng rơi vào trong một cái ôm quen thuộc ấm
áp, thần sắc lại hoảng loạn hơn so với những lần trước.
Nàng giật giật thân mình yên tĩnh nằm trong lồng ngực Bùi Vân Khiêm,
không dám giãy giụa, bởi vì nàng cảm nhận được, cánh tay Bùi Vân Khiêm đặt
trên hông nàng chỉ cần dịch thêm chút nữa thôi là có thể chạm tới quyển sách
kia rồi.
Hôm nay Thẩm Xu thuận theo như thế đúng là khiến Bùi Vân Khiêm cảm thấy
ngoài ý muốn, xem ra nha đầu này chột dạ vẫn có chỗ tốt.
Nghĩ vậy, ánh mắt vốn dĩ đã sâu thẳm của Bùi Vân Khiêm đột nhiên trở nên
thâm thuý, đáy mắt mang theo dục vọng nồng đậm, rung động trong lòng
cũng sâu thêm vài phần.
Hắn chợt cúi người xuống, môi dán bên vành tai Thẩm Xu, nhẹ giọng nói,
“Ngoan, không sợ thì tốt”
Giọng nói Bùi Vân Khiêm trầm thấp dịu dàng, âm cuối giống như đang thổi khí
vào tai nàng, vô cùng câu dẫn.
Thẩm Xu chỉ cảm thấy mình vừa nghe thấy giọng nói của Bùi Vân Khiêm, trong
đầu như có hàng nghìn pháo hoa nổ tung, trong lòng cũng như có hàng vạn
con kiến bò loạn, trái tim ngứa ngáy khó chịu.
Không chờ Thẩm Xu phản ứng lại, cánh tay bên hông đã đột nhiên siết chặt,
ngay sau đó, đầu ngón tay hắn nâng căm nàng lên, khuôn mặt Bùi Vân Khiêm
dần dần trở nên phóng đại, cảm xúc lạnh lẽo ướt át của đôi môi khiến cả người
nàng cứng đờ.
Thẩm Xu trừng lớn hai mắt, hô hấp dừng lại.
Nàng bắt gặp sự thâm tình trong đáy mắt Bùi Vân Khiêm mà ngày thường
chưa thấy bao giờ, đôi mắt đào hoa tinh xảo nhìn nàng không rời, trong mắt
còn ẩn chứa dục vọng, loé sáng câu lấy trái tim người ta.
Đại não Thẩm Xu trống rỗng, cánh tay không nghe theo lý trí, không tự giác ôm
lấy lưng Bùi Vân Khiêm.
Một lát sau, Thẩm Xu cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo đang an phận trên môi
mình bỗng nhiên cong lên.
Nàng nghe thấy Bùi Vân Khiêm thở khẽ một hơi, ngay sau đó ngón tay đang
giữ chặt cằm nàng buông ra, rời về phía sau gáy, đỡ lấy nàng gia tăng nụ hôn
này sâu hơn.
Thẩm Xu chỉ cảm thấy mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt từ trên người Bùi Vân
Khiêm tản ra bốn phương tám hướng đánh úp lấy nàng, nháy mắt cướp đi
toàn bộ hơi thở của nàng, gắt gao vây lấy nàng trong đó.
Nghe tiếng hít thở của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu không dám động, cánh tay đặt
sau lưng Bùi Vân Khiêm siết chặt, nắm lấy áo hắn, thân mình không tự chủ bắt
đầu run rẩy.
Cơn gió ngoài cửa sổ khẽ thổi vào trong phòng, ngọn nến trên bàn nháy mắt
đã bị tắt mất mấy cây, dưới ánh nến tối tăm, không khí trong phòng dần trở
nên ái muội.
Lông mi Thẩm Xu run run, nhẹ nhàng quét lên mặt Bùi Vân Khiêm.
Động tác của Bùi Vân Khiêm không hề dừng lại, giơ tay che lại đôi mắt của
nàng, khiến nụ hôn này ngày càng sâu hơn.
Mãi cho đến khi Thẩm Xu sắp không thở nổi, Bùi Vân Khiêm mới chậm rãi
dừng lại.
Nếu như lần trước chỉ là một cái hôn lướt qua, vậy lúc này chính là một nụ hôn
sâu kéo dài hồi lâu.
Khi hai môi tách ra, trên mặt Thẩm Xu lập tức nóng lên, hai má đỏ bừng, đây là
lần thứ hai Bùi Vân Khiêm hôn nàng, có phải đại biểu cho việc hắn cũng thích
nàng không?
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu ngọt ngào, nàng mím môi, nhẹ nhàng mở miệng,
“Tướng quân… làm gì vậy…”
Bùi Vân Khiêm giơ tay cọ cọ khoé môi Thẩm Xu, khẽ cười một tiếng, nghiêng
đầu, đôi mắt đào hoa loé sáng.
“Tán tỉnh, nàng không nhìn ra sao?”