Trong lớp học, chuông vào tiết còn chưa vang lên, vài ba sinh viên đã tụm lại
tám chuyện.
Dù ngành Toán học nam sinh chiếm phần lớn, nhưng đến giờ nghỉ giải lao,
đám con trai vẫn không bỏ qua mấy chủ đề hot trên Weibo.
Bọn họ không mấy hứng thú với Trần Vũ Luân hay ảnh của cậu ta, nhưng lại
cực kỳ quan tâm đến người đã chụp ra loạt ảnh đó.
“Cô nhiếp ảnh gia này cũng thú vị ghê, lãi lớn cho cái thằng Trần Vũ Luân kia
rồi”
“Tôi cũng muốn chị đẹp chụp ảnh cho tôi nữa cơ. Nói thật, tôi mà chịu khó trau
chuốt một chút thì chẳng kém gì cái thằng họ Trần đâu nhá”
“Tuyệt đỉnh luôn, cái đôi chân kia là thật á? Nếu là tôi thì đến hồn cũng bay
luôn chứ hơi đâu mà chụp với chẳng ảnh”
..
Khi Giang Nghiên bước vào lớp cùng sách giáo trình trong tay, vừa đúng lúc
nghe thấy vài cậu sinh viên đang tụ lại thì thầm cái gì đó với điện thoại.
Anh chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái, không để tâm mấy lời bông đùa của mấy
đứa con trai mới lớn, vẻ mặt bình tĩnh chuẩn bị cho tiết dạy.
“Chậc, mấy tấm ảnh của Trần Vũ Luân mà đẹp như vậy, chẳng phải là nhờ nữ
thần của tôi đó sao?” Trong đám nhóc ấy, bỗng có người lên tiếng.
“Hứa Hạo Hải, Nhan Yểu thành nữ thần của cậu từ bao giờ thế? Mới nổi lên có
mấy ngày thôi mà? Kiểu thấy ai đẹp cũng mê như cậu, không ai sánh được
thật đấy”
Nhan Yểu?
Tay đang lật sách bỗng khựng lại, Giang Nghiên khẽ cau mày, như thể không
ngờ lại nghe thấy cái tên đó trong hoàn cảnh này.
Trùng tên?
Có điều họ “Nhan” vốn đã hiếm, tên đơn là “Yểu” lại càng độc, hai chữ ghép lại
thì e là chẳng có mấy người.
Trước đây, Nhan Yểu từng có nhắc qua với anh rằng hiện tại đang làm nhiếp
ảnh gia, phần lớn thời gian đều nhận chụp ảnh bìa và ảnh nghệ thuật cho
người nổi tiếng. Trong ấn tượng của anh, công việc nhiếp ảnh nên là một vai
trò đứng sau ống kính, thế nhưng nhìn thái độ sôi nổi của lũ sinh viên này thì
có vẻ như cô đã được cư dân mạng đào ra rồi.
Người đàn ông khẽ nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên cậu bạn tên “Hứa Hạo
Hải”.
Tuy Giang Nghiên đã dạy lớp này không ít buổi, nhưng trong đầu lại chẳng có
chút ấn tượng nào về bọn sinh viên. Các môn học ở khoa Toán vốn đã khô
khan như thiên thư, chẳng giống một số lớp văn học nơi sinh viên có thể hăng
hái phát biểu, thoải mái bày tỏ suy nghĩ. Sinh viên ở đây đa phần cúi gằm mặt,
im thin thít, cứ như chỉ sợ bị điểm danh.
Mà các sinh viên ra sức “tàng hình”, Giang Nghiên cũng hiểu rõ tâm lý ấy,
thành ra mấy tiết lên lớp rồi mà ngoài lớp trưởng ra, anh chẳng nhớ nổi nổi ai
khác.
Thế mà hôm nay, lại có thêm một cái tên đọng lại trong trí nhớ anh – “Hứa Hạo
Hải”
“Xì xì xì! Tôi thấy đẹp là yêu từ bao giờ hả?” Hứa Hạo Hải rõ ràng không hề để ý
đến ánh nhìn của Giang Nghiên, giờ phút này giữa đám bạn thân, cậu ta không
nhịn được mà vung lời chém gió: “Tôi yêu bạn gái tôi thì sao chứ?”
Lời vừa buông ra, bàn tay đang lật giáo trình của người đàn ông chợt khựng lại,
ánh mắt lạnh đi trông thấy.
“Ê ê ê! Bạn gái luôn cơ á? Gọi nhanh vậy đó hả?”
“Cậu gọi người ta là ‘bạn gái’, người ta đã đồng ý chưa?”
“Thật không dám giấu, Địch Lệ Nhiệt Ba chính là vợ tôi, cái danh phận này tôi
không giữ nổi nữa rồi”
..
Vài cậu sinh viên cười cợt trêu nhau, tiếng cười hồn nhiên của tuổi trẻ lan khắp
lớp học.
“Bốp”.
Tiếng vỗ bàn vang lên, không quá mạnh nhưng đủ dứt khoát, giòn tan trên bục
giảng. Giây tiếp theo, cả lớp học đang rôm rả bỗng chốc im bặt như tắt tiếng.
Mấy cậu con trai đang cười nói nãy giờ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang
Nghiên, ánh mắt chạm phải luồng hàn khí trong đôi mắt kia khiến ai nấy đều
vội vàng cúi gằm mặt, chẳng còn chút khí thế đùa cợt nào lúc trước.
“Ồn ào”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, khiến sống lưng vài người bỗng nổi da gà,
cứng đờ cả người.
Cái biệt danh “Giang Ma Đầu” không phải tự dưng mà có. Chẳng qua thời gian
gần đây tâm trạng Giang Nghiên có vẻ tốt hơn, bầu không khí lúc giảng bài
cũng thoải mái hơn đôi chút.
Mà trai tầm hai mươi, đứa nào chẳng non nớt bồng bột, chỉ cần một chút ánh
nắng là đã nở hoa, nên mới có cái cảnh giờ học sắp bắt đầu mà dám bàn luận
ba cái tin đồn tình ái.
Vài đứa tụ tập với nhau thấy vậy thì lập tức tản ra hết, chỉ còn lại mỗi Hứa Hạo
Hải ngồi lại một mình ở chỗ cũ.
Không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng tột độ.
Hứa Hạo Hải vò đầu, vô tình lại chạm phải ánh nhìn lạnh buốt như băng của ai
đó, cả người liền cứng đờ.
“Chào. chào thầy ạ” Cậu ta không biết rốt cuộc mình đã đắc tội gì với vị “ma
đầu” này, bản năng sinh tồn khiến cậu ta vội cúi đầu chào lấy lòng.
Nhưng chẳng mảy may hiệu quả.