Vừa nói xong, ánh mắt người đàn ông khẽ lay động, yết hầu trượt lên xuống,
thoáng có một ý nghĩ lóe lên, muốn hỏi xem cô còn nói gì về mình. Nhưng lý trí
còn sót lại khiến anh nuốt trọn tất cả những lời đó xuống.
“Chị ấy nói thầy hồi cấp ba rất giỏi, cả lớp gọi thầy là ‘Giang học thần'”
Người đàn ông mặt không biểu cảm khẽ nhếch môi, không rõ là đang đáp lại
lời khen hay đang cười giễu chính mình. Trong lòng cô, anh chẳng qua chỉ là
một đứa “ngoan ngoãn học giỏi”, ngoài học hành ra chẳng có gì để lưu lại dấu
vết trong ký ức cô.
Thế nhưng Giang Nghiên lại âm thầm thấy may mắn, may là ít ra trong trí nhớ
của cô, anh vẫn còn sót lại một chút dấu vết. Nếu đến cả chút dấu đó cũng bị
gió thổi tan như dấu chân trên cát, thì đời anh đúng là thảm thật.
“Chị Yểu đẹp vậy, chắc hồi cấp ba cũng có nhiều người theo đuổi nhỉ? Mà thầy
nghĩ xem” Hứa Hạo Hải đột nhiên gãi đầu ngượng nghịu, “Em theo đuổi được
chị ấy, bây giờ đang yêu nhau thật rồi, mà em vẫn cứ không tự tin, cứ sợ bị
chia tay”
Tay Giang Nghiên thoáng khựng lại, liếc nhìn cậu, rồi im lặng cười nhạt trong
lòng.
Biết thân biết phận lắm.
Sau cái đêm mua say đó, đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn nhiều. Dựa theo tốc độ
thay người yêu của Nhan Yểu, cái thằng nhóc này may ra trụ được một tháng.
Nhưng mà thế thì sao? Có người bước qua được ngưỡng cửa, dù sau đó bị đá
ra ngoài, chí ít cũng từng được vào. Còn anh thì chỉ biết đứng ngoài cửa mãi
thôi.
Đột nhiên như thể bị gì đó chạm trúng dây thần kinh, Giang Nghiên bất giác
lên tiếng hỏi: “Cậu theo đuổi cô ấy à?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Hứa Hạo Hải đơ ra vài giây, rồi gật đầu, thành thật như
tờ giấy trắng: “Dạ. đúng vậy. Ban đầu em nghĩ mình không có cửa, ai ngờ lúc
tỏ tình lại được đồng ý”
Nhưng dù đồng ý thì cũng chỉ là đồng ý tạm thời thôi, Nhan Yểu nói thẳng từ
đầu, kiểu “chơi thử hai tháng rồi chia tay nhé”. Mấy chuyện này, dĩ nhiên Hứa
Hạo Hải sẽ không kể với thầy Giang, còn phải giữ chút thể diện chứ. Cậu chỉ
đang cố gắng trong thời gian yêu nhau, mong sao có thể khiến cô động lòng
thật sự.
Thế nên cậu mới nghĩ đến chuyện moi thông tin từ thầy Giang.
“Cậu theo đuổi kiểu gì?” Giang Nghiên hỏi, giọng điệu tùy tiện như thể tiện
miệng mà thôi.
“Hả?” Hứa Hạo Hải sững ra, mặt đỏ bừng, lúng túng nói: “Thầy hỏi chi vậy ạ”
“Không có ý gì khác đâu, chỉ là tò mò thôi” Người đàn ông mở lời, thái độ nhàn
nhạt như thể thực sự chỉ thuận miệng nói ra, “Hồi cấp ba đúng là có nhiều
người theo đuổi cô ấy”
“Thật hả? Vậy mấy người đó theo đuổi kiểu gì vậy?” Cậu trai trẻ đạo hạnh còn
non bị câu này chọc đúng lòng hiếu kỳ, cứ như chú thỏ trắng ngây thơ không
hay biết mình đã nhảy vào vòng rập của lũ sói hoang, “Em add được WeChat
của chị ấy rồi thì cứ mặt dày nhắn tin mãi thôi, nghĩ bụng khó lắm mới gặp
được người mình thích, sao mà để vuột mất được. Nhưng mà chị ấy nhắn tin
chậm cực, em cứ tưởng chị ấy đang nói chuyện với cả đống trai nên mới không
kịp trả lời em cơ”
Giang Nghiên nhớ tới đoạn chat giữa anh và Nhan Yểu, lật một trang là hết,
sạch đến tội nghiệp. Hôm đó vừa add nhau xong, anh gửi tin nhắn trước. Chờ
suốt một đêm cũng không thấy cô phản hồi. Khi ấy anh nghĩ gì nhỉ? Hình như
cũng giống thằng nhóc trước mặt này, nghĩ rằng có lẽ cô đang bận tám với ai
khác, đến cả thời gian trả lời anh cũng không có.
“Nhưng sau này em mới biết, chị ấy bận chết đi được. Ngoài mấy cái chụp
hình, còn nghe nói tự mình điều hành công ty gì đấy nữa, suốt ngày tất bật
không có lúc nào thở”
Nói đến đây, giọng Hứa Hạo Hải hơi xụ xuống, có lẽ mấy hôm nay hai người
chưa gặp nhau, yêu đương kiểu gì mà không khác gì người dưng?
“Ra là vậy” Giang Nghiên đáp, đồng tử khẽ xao động, nhưng trong lời nói lại ẩn
giấu tầng tầng hàm ý.
“À đúng rồi, thầy Giang, thầy chưa kể chuyện hồi cấp ba của chị Yểu đó. Hồi đó
nhiều người theo đuổi rồi sao nữa?” Hứa Hạo Hải hớn hở hỏi tiếp.
Giang Nghiên lại liếc từ trên xuống dưới cậu một lượt, chậm rãi mở miệng: “Hồi
cấp ba, những người cô ấy từng hẹn hò, đa số là kiểu như cậu”
Tứ chi phát triển, não đơn giản.
“Sau đó thì sao?”
Câu này còn chưa hỏi dứt, thì người đàn ông trước mặt đã xách cặp đứng dậy,
lúc lướt ngang qua cậu còn lạnh lùng ném lại một câu: “Chẳng ai trụ được quá
một tháng”
Hứa Hạo Hải: “” ĐM!
–
Nhan Yểu chẳng hiểu nổi, cái cậu bạn trai nhỏ của mình gần đây lên cơn gì
nữa. Hồi trước thì ngoan ngoãn biết điều, không ghen tuông không lằng nhằng,
mà dạo này lại bám dính lấy cô, như thể sợ cô chạy theo người khác không
bằng.
Nhan Yểu tuy yêu nhiều, bị gắn mác “lăng nhăng” hay “đa tình” cũng không ít,
nhưng chưa bao giờ chơi trò bắt cá hai tay hay đạp nhiều thuyền một lúc. Chỉ
là kể từ sau lần đến trường đón Hứa Hạo Hải rồi vô tình gặp lại Giang Nghiên,
cô cũng không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại thế nào.
Cô thừa nhận sau khi chuyện đó xảy ra, nghĩ lại mới thấy lý do khiến mình
đồng ý lời tỏ tình của Hứa Hạo Hải có quá nửa là do Giang Nghiên. Có lẽ là để
phân tán sự chú ý, b*p ch*t mấy suy nghĩ không đúng lúc trong đầu, hoặc cũng
có thể là vì trong ánh mắt cậu nhóc kia, đôi khi lấp ló vài nét giống một người
nào đó.