Nhưng dù sao cũng đã yêu đương rồi, lại hòa thuận yên ổn, thì cứ ở bên nhau
vài tháng cũng chẳng sao. Gần đây cô thực sự bận, từ sau vụ bìa tạp chí của
Trần Vũ Luân leo hotsearch, studio nhận được mấy show chụp ảnh cần đi
ngoại cảnh. Cô phải chạy tới chạy lui qua ba thành phố, bận tới mức chân
không chạm đất. Chắc vì vậy mới lơ là cảm xúc của bạn trai nhỏ, khiến cậu ấy
vùng vằng mấy ngày nay.
Trong đám bạn trai trước đây của Nhan Yểu, kiểu như Hứa Hạo Hải không
nhiều, đa số đều có sự nghiệp riêng, còn chuyện yêu đương chỉ là chút gia vị
lướt qua trong cuộc sống. Lúc bắt đầu, ai cũng hiểu rõ điều đó, nhưng đến cuối
cùng, giữ được sự lý trí ấy thường chỉ còn lại mình cô.
Lúc trước cô không muốn dính vào mấy chàng sinh viên đại học như Hứa Hạo
Hải, một phần lớn là bởi trai tầm hai mươi tuổi đầu chưa đủ chín chắn, không
hiểu được vài quy tắc ngầm trong xã hội người lớn. Nhưng nói toạc ra thì cũng
không tiện lắm.
Ban đầu, Nhan Yểu có chút cảm tình với Hứa Hạo Hải là vì cậu ấy rất biết
chừng mực khi trò chuyện, ít ra ngoan hơn cô tưởng nhiều. Nhưng nhìn tình
hình bây giờ thì trẻ con vẫn hoàn trẻ con.
Có lần cô từ chối liên tiếp ba cuộc gọi từ Hứa Hạo Hải, kết quả là cậu nổi đoá
lên, gào loạn trong WeChat rồi im bặt. Đoán chừng là đang lủi vào một góc
giận dỗi, còn đăng story mấy câu lộn xộn kiểu đau khổ trầm cảm không lý do.
Nhưng toàn là mấy chiêu cô thấy riết thành quen rồi.
Cô biết, Hứa Hạo Hải muốn được dỗ dành, muốn cô dành nhiều thời gian cho
mình hơn. Nhưng cậu ta đánh giá quá cao mức độ lệ thuộc của cô vào tình
cảm, cũng đánh giá quá thấp sự lạnh lùng dứt khoát của cô.
Trong giờ làm việc, Nhan Yểu gần như không bao giờ bị mấy chuyện vụn vặt
ảnh hưởng. Cô mong muốn một mối quan hệ nhẹ nhàng, chứ không phải như
mấy sinh viên bây giờ, học hành xong là đem chuyện yêu đương đặt lên hàng
đầu.
Hai người đang chiến tranh lạnh, Nhan Yểu thì đang đi công tác, cũng không
có ý định chủ động làm hoà. Chỉ nhắn lại một câu giải thích lý do không nghe
điện thoại rồi thôi, không thêm lời nào nữa.
Buổi tối, sau khi xong việc, cô trở về khách sạn. Tắm rửa xong xuôi, cô mặc áo
choàng tắm ngồi trên ghế đơn trong phòng, châm một điếu thuốc.
Mái tóc còn ướt đẫm nước chưa kịp sấy, mấy lọn trước trán được vén gọn ra
sau để lộ khuôn mặt mộc không son phấn. Tà áo choàng bị vén lên, lộ ra đôi
chân dài bắt chéo, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Tay phải kẹp thuốc, tay trái cầm điện thoại, cô bắt đầu đọc lại đống tin nhắn
oán trách mà Hứa Hạo Hải gửi đến chiều nay.
Lúc đó cô đang chụp hình, mà thời gian thuê phim trường thì có hạn. Ai nấy
đều trong trạng thái tập trung cao độ. Cô bận, chỉ kịp gõ mỗi câu “Đang làm
việc”, sau đó lướt mắt qua loạt tin nhắn rồi nhét điện thoại lại vào túi.
Giờ rảnh mới mở ra xem kỹ xem cậu đã gửi những gì. Nhưng sự thật là mấy lời
trách móc na ná nhau ấy lại khiến cô chẳng cảm thấy gì ngoài sự chán ngán.
“Tại sao em cảm thấy chị chưa bao giờ đặt em trong lòng?”
“Chị bận đến mức đó luôn à? Một cú điện thoại cũng không nghe?”
“Nhan Yểu, tại sao em không cảm nhận được chút nào là chị thực sự coi trọng
mối quan hệ này? Nếu vậy thì sao lúc đầu chị lại đồng ý quen em?”
“Em đối xử với chị thật lòng như vậy, còn chị thì sao? Chị có từng thích em dù
chỉ một chút không?”
–
Điếu thuốc lá nữ mảnh dài cháy riu riu, Nhan Yểu nheo mắt nhìn chuỗi câu
hỏi trên màn hình, im lặng hồi lâu mới rít một hơi, đáy mắt lạnh băng.
Rõ ràng lúc bắt đầu đã nói rõ là “mỗi người có nhu cầu riêng”, vậy mà bây giờ
lại cố chấp nhấn mạnh cái gọi là “chân thành” làm gì?
Thích à? Tình cảm kiểu thích này rẻ rúng lắm, cùng lắm chỉ là phút bốc đồng
nhất thời. Giống như người cha chết trên giường của cô, ông ta chẳng phải
cũng từng thích rất nhiều người phụ nữ đó sao? Hồi đó chẳng cũng từng hứa
hẹn với vợ như vậy? Vậy cái gọi là “chân thành” của ông ta rốt cuộc là chân
thành đến mức nào? Suy cho cùng, cũng chỉ là phút chốc nổi hứng vì sắc dục,
mới quen chưa tới một tháng mà đã đòi sở hữu, đòi thích. Những h*m m**n và
cảm xúc đó, tất cả đều dựng lên từ sự mới mẻ. Đến khi thời gian trôi qua, sự
hào hứng phai nhạt, quay đầu nhìn lại chẳng còn gì ngoài chán ghét.
Chẳng qua cũng chỉ vì muốn hưởng thụ cái kh*** c*m trong chốc lát, giờ lại
bày ra vẻ mặt si tình như thể thật lòng thật dạ lắm vậy.
Hiểu cô được bao nhiêu? Biết gì về quá khứ của cô?
Điếu thuốc rít đến tận đầu lọc, khói phả ra nhưng phiền muộn trong lòng vẫn
không hề vơi bớt chút nào.
Nhan Yểu hiểu rõ khi đối phương thốt ra những lời này, mối quan hệ giữa hai
người e là cũng đi đến đoạn kết.
Cô đưa tay dập tắt đầu thuốc trong gạt tàn, đứng dậy khỏi ghế sofa, tay cầm
điện thoại bấm số Hứa Hạo Hải.
Cậu chắc vẫn còn giận, cuộc gọi đầu tiên vang chưa đầy năm giây đã bị dập
máy, rõ ràng là đang muốn chiến tranh lạnh tới cùng.