Yêu Thầm

Chương 46



Sẵn sàng

Nhan Yểu thì thấy chắc không đến mức đó, nhưng đôi lúc cô cũng ngầm cảm

thán trong lòng: người này rốt cuộc làm sao mà sống nổi đến giờ vậy trời?

Hai mươi tám tuổi, chưa từng yêu ai, mà bây giờ hình như lại để mắt đến cô,

kiểu hàng hóa lỗi thời cũ kỹ này.

Xem ra từ trước đến giờ chắc chưa từng theo đuổi ai, nếu không hôm đó cũng

chẳng đến mức ngốc nghếch đứng im tại chỗ, để mặc toàn bộ quyền chủ động

vào tay cô.

Giờ thì hai người cùng đi chung dưới một chiếc ô, trong không gian nhỏ hẹp,

đối phương vẫn cố giữ một khoảng cách lễ phép nhất, vừa vặn bằng một nắm

đấm, cẩn trọng tới mức khiến cô cứ tưởng đây chỉ là hai người xa lạ vô tình đi

cùng đường.

Ai có chút kinh nghiệm giao tiếp đều biết, khi ở riêng với nhau, sự tiếp xúc cơ

thể đúng lúc sẽ giúp kéo gần khoảng cách.

Còn nhìn lại Giang Nghiên lúc này.

Nhan Yểu không nhịn được mà thở dài trong lòng, nhiều năm qua, người duy

nhất khiến cô thấy “ngốc nghếch” chắc chỉ có mỗi anh.

Hai trăm mét cũng chẳng phải xa, dù thời tiết khắc nghiệt khiến bước chân

chậm lại, thì cùng lắm cũng chỉ năm phút là tới bãi xe.

Tới lúc người đàn ông gập ô lại, Nhan Yểu mới phát hiện một bên vai anh đã

ướt sũng. Chiếc áo sơ mi trắng bị ngấm nước, thấp thoáng lộ ra lớp cơ bắp săn

chắc bên dưới, nước mưa còn đang từng chút thấm dần xuống dưới.

Chiếc ô trong tay Giang Nghiên thật ra cũng không nhỏ, đủ để che cho cả hai,

nhưng anh lại quá “kín kẽ”, cộng thêm gió mạnh mưa to, áo quần bị ướt cũng

chẳng phải chuyện lạ.

Nhan Yểu khựng lại một chút, rồi như vừa sực nhận ra giày cô tuy có ướt nhẹp,

nhưng ngoài phần đuôi tóc dính chút nước mưa, cả người gần như vẫn khô ráo

hoàn toàn. Cả chiếc túi đựng máy ảnh trong tay cô cũng không khác gì.

“Anh đi xe à?” Nhan Yểu hỏi, ánh mắt hơi trầm xuống.

“Đồng nghiệp đưa tôi tới” Giọng Giang Nghiên bình thản, dù gió rét mướt quét

qua khắp bãi xe, anh vẫn chậm rãi móc ra từ túi áo một chiếc khăn tay ca rô

màu lam sẫm rồi đưa tới trước mặt cô.

“Đầu em ướt rồi”

Cảm xúc trong lòng có chút rối bời. Nhan Yểu cúi xuống nhìn chiếc khăn kia,

chính là chiếc mà hôm họ gặp nhau ở quán cà phê, anh đã từng đưa cho cô.

Lúc đó, cô không nhận.

Bây giờ cô vẫn chẳng thể nhận lấy.

“Không sao đâu, anh lau người trước đi”

Chiếc khăn tay khựng lại giữa không trung trong thoáng chốc. Người đàn ông

thu lại ánh mắt, bàn tay trầm mặc hạ xuống, khẽ lau đi những giọt mưa lấm

tấm trước trán, rồi từ tốn chậm rãi tiếp tục lau đến cổ và vai. Dù bị mưa xối ướt

thành bộ dạng như thế, anh vẫn không hề có vẻ gì là luống cuống.

“Đồng nghiệp của anh đâu?” Nhan Yểu hỏi.

Động tác của anh khựng lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục

như thường: “Anh ấy có việc, đi trước rồi”

Nhan Yểu trầm mặc nhìn người đàn ông trước mắt. Đúng lúc ấy, anh khẽ

nhướng mày, ánh nhìn hai người giao nhau giữa khoảng không.

Cô nhìn mái tóc ướt rũ vì mưa của anh, và đôi mắt không rõ mục đích kia, cứ

như thể việc anh xuất hiện, chẳng qua cũng chỉ là để đưa cô thoát khỏi cơn

mưa này, thế thôi.

“Tôi đưa anh về nhé”

Âm thanh trong trẻo của Nhan Yểu vang lên trong khoảng không trống vắng

của bãi đậu xe, đánh vỡ sự điềm tĩnh trước nay của anh.

Dù bây giờ đã là tháng Sáu, nhưng người bị dầm mưa như Giang Nghiên, cộng

thêm gió lạnh thốc qua, vẫn rất dễ nhiễm lạnh. Dù sao anh cũng vừa giúp cô,

dù là cố ý hay vô tình, cô cũng không thể bỏ mặc anh ở đây.

Cô là người cặn bã thật, nhưng ít ra vẫn còn lương tâm.

Nhan Yểu lấy chìa khóa xe ra từ túi, bấm mở khóa. Chiếc G-Class đen tuyền

không xa liền chớp đèn lên.

Cô sải bước về hướng xe đỗ, không để lại cho anh chút cơ hội từ chối nào.

Giang Nghiên tất nhiên chẳng có ý định từ chối. Sau khi đứng yên tại chỗ hai

giây, anh liền sải bước theo sau. Trông thì đi không nhanh, nhưng trong đáy

mắt lại thấp thoáng chút phấn khích khó tả.

Nhan Yểu nhanh chóng lên xe, đặt túi máy ảnh vào ghế sau. Ngẩng đầu lên, cô

phát hiện anh vẫn còn đứng bên ngoài xe, như thể đang lưỡng lự không biết

nên ngồi ghế sau hay ghế phụ.

Cô khom người mở cửa ghế phụ trước cho anh. Lúc này, anh mới như sực tỉnh,

dứt khoát mở cửa ngồi vào.

“Nhà anh ở đâu? Tôi nhập địa chỉ vào GPS”

Người đàn ông đọc một địa chỉ ra. Nhan Yểu thoáng khựng tay, nhíu mày: “Xa

vậy luôn?”

Giang Nghiên cài dây an toàn xong, cụp mắt, giọng tỉnh rụi “Ừ” một tiếng.

Thật ra anh đúng là có một căn hộ ở đó, nếu làm tròn thì cũng không hẳn là

nói dối.

Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn anh. Phần áo sơ mi bị mưa thấm ướt đang từ từ

loang ra, dán vào người trông rất khó chịu. Ẩn dưới lớp vải mỏng, một góc vải

xanh sẫm như ẩn như hiện nơi lưng áo, khiến cô vô thức nhướn mày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.