Lê Sơ Huyền dùng một câu xé nát bầu không khí hữu hảo giữa hai người: “Cậu
cảm động sớm quá rồi, tớ phải đi Zurich công tác, máy bay Gulfstream đang
đợi sẵn rồi”
Ứng Chỉ cắn nốt miếng hamburger cuối cùng, cười như không cười: “Có máy
bay riêng đúng là tốt thật ha”
“Không còn cách nào khác, mommy của tớ thích tặng mấy món quà kiểu này”
Người mẹ thân yêu của cô, Trang nữ sĩ, không hề có hứng thú với hàng xa xỉ.
Mấy năm nay, tiền lãi từ các khoản đầu tư cứ sinh sôi nảy nở. Năm cô 16 tuổi,
bà tặng cô một chiếc Gulfstream G650. Năm 17 tuổi, bà tặng cô một chiếc du
thuyền Oasis của Lürssen. Năm 18 tuổi, bà tặng cô một chiếc Rolls-Royce
Phantom.
Ba món quà này trực tiếp leo lên top tìm kiếm, trên mạng một đống người hỏi
Trang nữ sĩ có còn thiếu con gái không.
Trang nữ sĩ rất kín đáo, tặng quà xong liền bay thẳng đến Bắc Âu nghỉ dưỡng,
truyền thông muốn tìm người phỏng vấn cũng không tìm thấy.
Lê Mãnh, tức chủ tịch Lê, thì lại thảm hơn. Vào tháng sinh nhật của Lê Sơ
Huyền, ba năm liên tiếp mỗi ngày đi làm và tan tầm đều có một đống truyền
thông chặn ở cửa tập đoàn Lê thị hỏi ông đã tặng gì cho Lê Sơ Huyền.
“Mẹ cậu thích tặng những thứ đó, vậy daddy của cậu tặng gì?” Ứng Chỉ uống
Coca đá hỏi, sau đó đột nhiên nghĩ ra, “Không phải là tặng cổ phần chứ?”
Cô ấy nhìn thấy câu trả lời khẳng định trên khuôn mặt cười như không cười
của Lê Sơ Huyền.
“Nói cho tớ biết được không, cậu có bí kíp đầu thai nào không?”
Đã đến giờ lên máy bay, Lê Sơ Huyền cầm lấy túi xách đứng dậy, tàn nhẫn nói
với cô: “Không có”
——-
Cảng Thành.
Hoàng hôn buông xuống một trận mưa thu, sau khi vào đêm thì mưa tạnh,
nhưng gió biển vẫn còn mang theo hơi lạnh.
Bến tàu của câu lạc bộ du thuyền Bán Đảo.
Các người mẫu và tiểu minh tinh mặc những bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp nhưng
hở hang, đi giày cao gót đứng ngay ngắn thành hàng, chờ đợi lên thuyền trong
cơn gió lạnh của đêm thu.
Có người dùng tay xoa xoa cánh tay, dùng giọng nói run rẩy vì lạnh hỏi: “Không
phải nói tiệc ở câu lạc bộ trên du thuyền này sao? Tại sao lại phải ra biển?”
“Người đại diện không nói với cậu à? Phải đến câu lạc bộ tư nhân trên đảo Hải
Sa”
Kỷ Thư Nguyệt ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Tôi không có người đại diện”
Ở đây đều là những tiểu minh tinh tuyến mười tám không nổi tiếng, càng
không thiếu những người mới vào nghề. Mọi người đều không quen biết nhau,
cũng không có ý định trò chuyện.
Cho nên khung cảnh lại trở nên im lặng.
Kỷ Thư Nguyệt thấy mọi người không nói gì, lại hỏi: “Câu lạc bộ tư nhân trên
đảo Hải Sa và câu lạc bộ du thuyền có gì khác nhau à?”
Những người khác nhìn cô ta với ánh mắt có chút giống như nhìn một kẻ ngốc.
Câu lạc bộ du thuyền Bán Đảo là một câu lạc bộ tư nhân thuộc Lục thị. Phải sở
hữu du thuyền riêng và neo đậu tại Bán Đảo mới có tư cách gia nhập, cho nên
hội viên của câu lạc bộ đều là những người quyền quý trong giới giàu có.
Hai năm trước, Lục Sầm giành được quyền khai thác đảo Hải Sa, xây dựng trên
đảo một khu nghỉ dưỡng câu lạc bộ tư nhân, một hạng vàng đúng nghĩa.
Những hội viên có thể đến câu lạc bộ trên đảo Hải Sa lại càng là tầng lớp
thượng lưu trong giới quyền quý.
Nghe nói bên trong lộng lẫy huy hoàng, ngay cả gạch ốp tường nhà vệ sinh
cũng là vàng ròng. Đồ cổ, tranh chữ và đồ trang trí trong câu lạc bộ vô số kể,
mỗi một chai rượu trong hầm rượu đều là loại không thể uống được ở bên
ngoài.
Những vị khách quý ở bên trong, chỉ cần tùy tiện leo lên được một người là cả
đời này có thể cơm áo vô lo.
Và tối nay, nghe nói vị tổng tài Lục thị hiếm khi tham dự tiệc tùng kia cũng ở
đây.
Thư mời của các cô đều là do người đại diện rất vất vả mới có được, không
biết kẻ ngốc ngây thơ không có người đại diện kia làm thế nào mà trà trộn vào
được.
Mọi người đều không thèm để ý đến nhau.
Du thuyền cập bến, trong cơn gió lạnh thổi, các mỹ nữ ăn mặc mát mẻ vội
vàng lên thuyền.
Đảo Hải Sa về đêm tựa như một viên minh châu đứng lặng trong đêm tối, đèn
đuốc sáng trưng giữa biển rộng mênh mông.
Công trình kiến trúc duy nhất trên đảo là một tòa lâu đài ba tầng phỏng theo
kiến trúc thời Trung cổ. Đài phun nước ở cửa sừng sững một bức tượng
Aphrodite, trên tường sảnh chính khảm những chiếc đèn tường mỹ nhân ngư
bằng đồng thau. Nhân viên mặc trang phục hầu gái bưng khay đứng ngay
ngắn thành hàng.
Trong phòng bài, bàn dài đang diễn ra một ván bài náo nhiệt.
Tám người đàn ông trên bàn đang chơi Texas Hold’em, bên cạnh có vài người
đứng xem.
Các cô gái vừa vào cửa đều thuần thục cầm ly rượu chào hỏi, ngồi bên cạnh
các quý ông trêu đùa rót rượu, dịu dàng nhỏ nhẹ đút trái cây.
Chỉ có Kỷ Thư Nguyệt đứng một bên không biết phải làm sao, cũng không ai
để ý đến cô ta.