Trên bàn bài, về cơ bản bên cạnh mọi người đều đã có bạn gái ngồi cùng, chỉ
có một người đàn ông bên cạnh là còn trống. Mọi người dường như đều ngầm
hiểu mà tránh đi, không dám tiến lên.
Những người thường đến những dịp này đều biết Lục Sầm không thích có
người bên cạnh, không cho phép phụ nữ lại gần.
Nhưng Kỷ Thư Nguyệt lần đầu tiên đến đây không biết điều đó. Cô ta nắm chặt
ly rượu trong tay, do dự có nên tiến lên hay không.
Người đàn ông cao ngạo ngước mắt nhìn cô ta một cái. Xuyên qua cặp kính
gọng vàng, cô ta như lạc vào trong ánh mắt bình tĩnh của anh, vô cớ sinh ra
dũng khí.
Cô ta hít sâu một hơi, đang định tiến lên một bước.
Ngón tay thon dài của người đàn ông mở lá bài poker, cúi mắt liếc nhìn lá bài
tẩy, sau đó ném vào giữa bàn, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Bỏ”
Rõ ràng là bỏ bài, nhưng lại mang theo cảm giác áp bức của một kẻ bề trên.
Trong nháy mắt, dũng khí biến mất. Người đàn ông không nhìn cô ta nữa, chân
cô ta vừa vươn ra cũng thu trở lại.
Cô ta đi đến chiếc sofa bên cạnh ngồi xuống, lặng lẽ thở phào một hơi.
Ván bài vẫn tiếp tục.
Cô gái chia bài có vòng eo nhỏ, đôi chân dài, mặc một chiếc váy ngắn tua rua
có dây đeo màu bạc. Dưới ánh đèn lộng lẫy, tua váy lay động, đôi chân trắng
nõn ẩn hiện.
“Tô tổng, còn theo không?” Cô gái chia bài cười nhẹ, hơi thở như lan.
Tô Tề bị nụ cười của cô gái này làm cho ngẩn người, vội vàng nói: “Theo”
Người khác trêu ghẹo: “ Có mỹ nữ nào mà Tô tổng chưa từng thấy, thế mà lại
nhìn cô gái chia bài của chúng ta đến ngây người ra”
Tiểu minh tinh bên cạnh Tô Tề cũng nhân cơ hội hờn dỗi: “Đúng vậy đó, Diệu
Diệu còn đang ngồi bên cạnh anh đây”
“Cô phải ngồi vào lòng Tô tổng mới đúng”
“Thế thì Tô tổng còn có tâm tư nào mà đánh bài nữa”
Mọi người trêu đùa.
Tô Tề bị trêu cũng cười theo.
Vòng tiếp theo, Lục Sầm không một tiếng động mà bỏ bài.
Liên tục hai ván đều bỏ bài ngay từ vòng đầu tiên, không giống phong cách
của Lục Sầm. Giang Triết ngồi bên cạnh anh, đang ôm một người phụ nữ, ngạc
nhiên nhìn anh một cái.
Anh bình tĩnh nhìn lại, bưng ly Whiskey lên uống cạn một hơi.
Nhân viên đứng phía sau tiến lên rót đầy rượu, sau đó ý tứ mà lui về vị trí ban
đầu, sợ mùi nước hoa trên người mình làm vấy bẩn thần linh.
Ván bài này là do Giang Triết tổ chức. Mấy hôm trước anh ta mua được một
kịch bản khoa học viễn tưởng, định làm một bộ phim bom tấn, gần đây đang
đi khắp nơi kêu gọi đầu tư.
Hiện tại cũng đang trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên, cho nên các công ty
giải trí đều cho các tiểu minh tinh dưới trướng đến đây để lọt vào mắt xanh
của các nhà đầu tư. Không dám mơ ước vai chính, chỉ xem có thể giành được
một vai nhỏ hay không.
Trước đó Lục Sầm đã từ chối thẳng thừng Giang Triết, bởi vì trọng tâm các dự
án khai thác của Lục thị vào năm sau là Lam Hải Loan ở Thâm Thành và cổ
thành Dương Lăng ở Thùy Thành, anh không có hứng thú gì với dự án nhỏ này
của Giang Triết.
Giang Triết cũng rất bất ngờ khi Lục Sầm hôm nay lại đến. Nhưng đó là một sự
kinh ngạc vui mừng, bởi vì vốn dĩ có mấy nhà đầu tư đã từ chối anh ta, nhưng
khi nghe nói Lục Sầm có hứng thú lại nhận lời.
Tối nay họ đều ngồi trên bàn bài này.
Lục Sầm đến ván bài này không phải vì lại có hứng thú với bộ phim của Giang
Triết, mà là vì một trong số các nhà đầu tư có mặt ở đây đang sở hữu một
mảnh đất ở bán đảo Lam Hải Loan.
Vòng bài tiếp theo bắt đầu, Lục Sầm theo bài.
Những người khác lần lượt bỏ bài. Mấy vòng qua đi, chỉ còn lại Lục Sầm và
một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông
chỉ như ba mươi mấy tuổi, mang theo sự quyến rũ của một người đàn ông
trưởng thành.
Ông ta trêu đùa: “Xem ra bài trong tay Lục tổng lớn lắm đây”
Lục Sầm cũng cong khóe môi: “Bài trong tay Thịnh tổng chắc cũng không
kém”
Hai người dường như không có ý định từ bỏ, cứ liên tục tăng cược.
Thịnh Kinh Sơn ấn tay lên bài, cười nói: “Lục tổng muốn gì?”
“Nghe nói, trong tay Thịnh tổng có mảnh đất số 23.” Mảnh đất số 23 ở bán đảo
Lam Hải Loan, Thâm Thành.
Thịnh Kinh Sơn rất bất ngờ khi Lục Sầm biết được điều này. Mảnh đất này là
của hồi môn của người vợ đã mất của ông, do cha vợ ông mua từ những năm
đầu, vẫn luôn muốn phát triển nhưng không có cơ hội.
Việc Lục thị và Lê thị chuẩn bị khai thác bán đảo Lam Hải Loan ông cũng biết,
cũng muốn nhân cơ hội này tham gia để chia một phần lợi nhuận. Trước đây
Lê Sơ Huyền có tìm ông nói chuyện, hai người đã tâm ý tương thông, chỉ cần
trao đổi thêm một chút chi tiết nữa là về cơ bản có thể xác định.
Nhưng theo ý của Lục Sầm, anh chỉ có hứng thú với mảnh đất, dường như
không định rủ ông cùng tham gia.
Nụ cười của Thịnh Kinh Sơn càng đậm hơn: “Xin lỗi Lục tổng, tôi có kế hoạch
khác rồi”
Lục Sầm cũng cười, thần sắc bình tĩnh: “Nếu đã như vậy, mở bài đi”
Thịnh tổng mở bài của mình, tứ quý A và một con 2. Ông cười nhìn về phía bàn
tay đang đè lên bài của Lục Sầm.