Tình Như Chim Trắng

Chương 21



Sẵn sàng

Thay xong đồ bơi, cô lên hồ bơi vô cực có nhiệt độ ổn định trên sân thượng.

Chiếc ghế nằm mà cô thường ngồi đã được dọn sẵn một phần trà chiều.

Một ấm trà Darjeeling, một bát salad hoa quả nhỏ, một chiếc bánh kem được

làm theo hình dạng quả dâu tây Awayuki theo tỷ lệ 1:1 và hai miếng thạch sữa

bong bóng cá.

Lê Sơ Huyền không có nỗi lo về vóc dáng. Mặc dù ngày thường ăn khá ít,

nhưng cô không kiêng đồ ngọt.

Cô từng miếng nhỏ thưởng thức bữa trà chiều, nhìn hồ bơi không một bóng

người mà đột nhiên thở dài một hơi, thiếu đi chút cảnh đẹp để ngắm.

Lục Sầm có thói quen dậy sớm bơi mười mấy vòng. Cô không phải là người

yêu vận động, trừ khi hứng lên muốn ngâm mình trong nước.

Thường thì cô sẽ ngồi ở đây ăn bữa sáng do quản gia khách sạn mang lên,

ngắm người đàn ông có vai rộng eo hẹp bơi lội trong nước, ngắm anh từ hồ bơi

bước lên lau đi những giọt nước còn đọng trên cơ bụng dưới ánh nắng ban

mai.

Ngắm trời và nước một màu hòa hợp…

Nước trong hồ hơi ấm.

Cô bơi được hai vòng trong hồ. Tiếng nước chảy bên tai hòa lẫn với tiếng bước

chân khó phát hiện. Cô nghi hoặc bơi lại bờ, vịn vào thành hồ bơi đẩy kính bơi

lên. Một chiếc quần tây đen bao bọc đôi chân dài dừng lại trước mắt.

Mùi hương thông lạnh lẽo dẫn lối, người đàn ông ngồi xổm xuống, cười như

không cười nhìn cô. Bàn tay to lớn trắng nõn thon dài véo lấy cằm cô, ép cô

ngẩng đầu đối diện. Giây tiếp theo, một nụ hôn lành lạnh rơi xuống, chạm vào

rồi lập tức rời đi.

Lòng bàn tay anh cọ xát cánh môi cô: “Hôm nay sao lại có hứng bơi lội? Ngày

thường mời em bơi em cũng không chịu”

Lê Sơ Huyền thầm đảo mắt trong lòng, thầm nghĩ tại sao cô lại không muốn,

chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết sao?

Thời đi học, trong giờ bơi lội, cô bơi không nhanh bằng anh, kể từ đó không

muốn cùng anh bơi nữa. Sự chênh lệch về thể lực khiến người ta bực bội.

Cô không trả lời, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ thể thao: “Sớm vậy?”

Còn xa mới đến giờ tan làm của Lục tổng mà.

Lục Sầm đứng dậy, lấy chiếc khăn tắm trên giá bên cạnh đưa cho cô. Lê Sơ

Huyền còn chưa bơi đã, đành phải lên bờ.

“Hôm nay có một cuộc họp ở Bích Thủy Vân Gian, tiện thể tuần tra khách sạn

một chút” Giọng điệu anh rất tự nhiên, ai nghe xong cũng tin rằng anh chỉ là

tiện đường đến đây.

Nhưng mà…

Hồ bơi công cộng và hồ bơi riêng được ngăn cách. Hồ bơi này là hồ bơi riêng

thuộc phòng của Lục Sầm. Ngoài ban công phòng thay đồ có cầu thang xoắn

ốc dẫn lên sân thượng, cũng chỉ có thang máy dành cho nhân viên đi thẳng

lên.

Tuần tra khách sạn kiểu gì mà lại có thể tuần tra đến tận đây?

Lê Sơ Huyền dùng khăn tắm lau tóc dài, thuận tay nhận lấy ly hồng trà Lục

Sầm đưa qua: “Biết tin tôi về, Lục tổng không có tâm trạng làm việc nữa à?”

Lục Sầm không để lộ cảm xúc mà nhìn cô.

Mặc dù Lê Sơ Huyền đã đoán trúng, nhưng anh không muốn thừa nhận.

Khi Sofia mang bữa tối lên tầng thượng, vừa hay là lúc mặt trời lặn, hoàng hôn

buông xuống, đèn hoa mới lên. Ánh tà dương cuối chân trời chiếu rọi mặt biển

lấp lánh.

Lục tổng mặc một bộ đồ ở nhà màu xám đậm ngồi trên sofa trước cửa kính sát

đất, dùng máy tính bảng làm việc. Ánh hoàng hôn chiếu lên gò má anh, một

người ngày thường lạnh lùng ít nói cười, vào khoảnh khắc này, sự lạnh lẽo trên

người anh khó có được mà tản bớt, nhuốm một chút hơi ấm.

Sofia dọn xong bộ đồ ăn trong phòng ăn, bưng món cá hầm dưa chua lên bàn.

Khi cô ấy nhận được tin nhắn của Lục tổng, cô ấy đã đích thân xuống bếp tìm

giám đốc bếp để sắp xếp bữa tối. Giám đốc bếp cho biết cá tam đao hoang dã

hôm nay gửi đến rất tươi ngon, hấp là vừa đúng lúc. Cô ấy lắc đầu, tỏ vẻ phải

làm thành món cá hầm dưa chua. Dưới ánh mắt kinh ngạc của giám đốc bếp

và đầu bếp món Quảng Đông, đầu bếp món Tứ Xuyên mừng như điên.

Cô ấy vừa mới đi ra khỏi khu bếp, giám đốc bếp còn dùng ánh mắt hoài niệm

nhìn món cá tựa như bị chết oan uổng kia.

Trong lòng cô ấy lặng lẽ thở dài, cô ấy cũng rất muốn thử món cá tam đao làm

thành cá hầm dưa chua xem sao.

Những miếng dưa hấu mật nhập khẩu từ Hokkaido được đặt trong chiếc bát

thủy tinh trong suốt mang lên bàn. Món tráng miệng sau bữa ăn chỉ có một

phần, Lục tổng không thích đồ ngọt.

Lúc vào cửa, cô ấy đã thấy bình decanter trên chiếc bàn cao bằng kính. Suy

nghĩ một lát, cô ấy vẫn bỏ qua rượu vang, rót nước chanh vào ly. Hoa dạ lan

hương được c*m v** bình hoa thủy tinh do một nghệ nhân bậc thầy làm, nến

được thắp lên và đặt trên bàn, các công đoạn hoàn tất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.