Cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh đêm của cảng Victoria, lơ đãng
nói: “Trang trại rượu năm nay có lãi không?”
Đầu ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, Lục Sầm cười: “Không”
“Đây là một trong số ít những sản nghiệp thua lỗ của Lục tổng nhỉ?” Lê Sơ
Huyền trêu chọc.
Mặc dù một trang trại rượu có bù lỗ cũng không tốn bao nhiêu, đối với gia sản
của Lục Sầm mà nói, cũng chỉ là chuyện chín trâu mất một sợi lông.
Biết rõ là phải bù lỗ, cũng không biết tại sao anh còn muốn giữ nó trong tay.
Cô nghĩ vậy cũng liền hỏi như vậy.
“Em không biết sao?” Giọng nói lơ đãng vang lên từ phía sau.
Cô quay đầu lại cười nhạt: “Tôi nên biết sao?”
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng véo lấy mặt cô, cánh tay dài vòng qua
vòng eo mảnh khảnh ôm cô vào lòng, áp lên cơ bụng săn chắc của anh. Anh
cúi người, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Chẳng lẽ Lê tổng thật sự không biết sao?”
Hơi thở nóng rực dừng trên vành tai, sự nóng bỏng ăn mòn ý thức, cô bất giác
lùi lại.
Thân hình rắn chắc tiến lên một bước, đè cô lên tấm kính lạnh lẽo. Cả người cô
dính sát vào lồng ngực anh. Lạnh lẽo và ấm áp giao hòa, giống như một đêm
bão mùa hạ, ẩm ướt nóng bỏng mang theo sự lạnh lẽo khó phát hiện.
Không còn đường lui, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
m** l*** d** d**, hương rượu say lòng người, lý trí tan rã. Tay cô từ bên hông
lướt qua lớp áo sơ mi nắm lấy cơ lưng anh, đầu ngón tay vô thức cào nhẹ, lưng
anh căng cứng, hơi thở trong nháy mắt hỗn loạn.
Bàn tay men theo chiếc váy ngủ lụa lướt qua bên hông, dừng lại trên đùi cô.
Làn da mịn màng như ngọc còn trơn mượt hơn cả lụa. Bàn tay ấm áp nắm lấy
đầu gối cô, nhấc lên đè vào bên cạnh người anh. Nụ hôn men theo chiếc cổ
thon dài ngẩng cao của cô rơi xuống xương quai xanh, ra sức g*m c*n, người
trong lòng ngực rên lên một tiếng. Anh không tiếng động cười, giọng nói
khàn khàn vang lên một câu “Xin lỗi”.
Quá mất kiểm soát.
Trên xương quai xanh để lại một vết đỏ, giống như một cánh bướm sắp bay
được nhuộm màu son.
Đúng 9 giờ sáng, rèm cửa che sáng từ từ mở ra, ánh nắng ban mai xuyên qua
lớp rèm voan trắng tinh rơi xuống bộ quần áo hỗn độn trên mặt đất.
Ánh mặt trời chói mắt, Lê Sơ Huyền nghiêng người muốn vùi mặt vào trong
chiếc chăn bông mềm mại để ngủ nướng tiếp. Cánh tay thon dài bên hông
giam cầm lấy cô. Cô vừa động, người đàn ông bên cạnh lập tức dùng sức ôm
cô vào lòng, sự nóng bỏng dán vào eo cô.
Lục Sầm chưa mở mắt, nhưng hành động liên tiếp lại giống như một lời cảnh
cáo. Cô không dám động đậy.
Trong khoảng thời gian này cô và Lục Sầm đều bận, cộng thêm việc cô đi công
tác Thụy Sĩ nửa tháng, họ đã gần hai mươi ngày không qua đêm cùng nhau.
Lục Sầm dường như muốn bù lại hết hai mươi ngày thiếu thốn trong một lần,
đến rạng sáng bốn giờ mới không tình nguyện kết thúc.
Cô mệt đến không thể động đậy. Người đàn ông chó má này hai tay chống bên
cạnh người cô, ấy vậy mà còn thở hổn hển bên tai cô bảo cô phải vận động
nhiều hơn.
A.
Bề ngoài trông thanh lãnh cấm dục, nhưng người đàn ông này lúc trên giường
thật sự không cấm dục chút nào.
Nghĩ đi nghĩ lại thấy không phục, cô dùng một chân đá vào cẳng chân anh.
Đôi mắt người đàn ông chỉ khép một nửa,anh xoay người đè lên.
Hai cổ tay Lê Sơ Huyền bị nắm lấy, đè lên trên đỉnh đầu. Tay phải anh véo lấy
mặt cô, ép cô phải mở mắt nhìn anh.
Trong mắt người đàn ông dâng trào sóng tình, anh nhàn nhạt nói: “Một tiếng
đồng hồ miễn cưỡng cũng đủ”
Mặc dù trong lòng mắng gã đàn ông khốn kiếp, ngoài miệng cô vẫn bình tĩnh
phân tích cho anh: “Không đủ đâu, anh còn phải rửa mặt, ăn sáng rồi về công
ty, một tiếng đồng hồ quá gấp”
“Cuộc họp ở phòng họp tầng sáu của Bích Thủy Vân Gian”
Nói cách khác, việc đi làm chỉ là đi thang máy xuống lầu.
“Lịch trình hôm nay của tôi rất kín” Lê Sơ Huyền vô tội nhìn anh.
Anh im lặng nửa khắc, đưa ra điều kiện: “Tối nay em qua đây đi”
Lục Sầm cũng biết sáng nay chắc chắn là không kịp, nhưng với tính cách “qua
cầu rút ván” của Lê Sơ Huyền, ba ngày tới chắc chắn sẽ không gặp được cô.
“Tối nay phải tôi về nhà cũ ăn cơm” Cô vừa về Cảng Thành việc đầu tiên là đến
tìm anh, anh còn không thỏa mãn thì cũng hết cách.
Sự nóng bỏng áp sát lên, Lục Sầm lạnh lùng nói: “Xem ra việc hôm nay của Lê
tổng cũng không quá quan trọng”
Lê Sơ Huyền thỏa hiệp: “Tối nay ăn cơm ở nhà cũ xong sẽ qua đây”
Cánh môi bị cắn một cái, cổ tay cô đang bị đè cũng được buông ra.