“Ừm, bạn trai”
Xưng hô ấy được người đàn ông lặp lại trong miệng một cách chậm rãi, nét
cười trên mặt càng sâu, nhưng trong mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo, sâu thăm
thẳm không thấy đáy.
“Lâu không gặp, cậu thay đổi nhiều đấy” Người đàn ông nói, từng cử chỉ đều
mang theo mấy phần ngạo mạn của kẻ ở vị trí cao, chỉ là khi đối mặt với Nhan
Yểu, sự ngạo mạn ấy lại thu liễm đi đôi chút.
Tay cầm ly cà phê của Nhan Yểu khựng lại một chút, ánh mắt dừng trên người
đàn ông đối diện. Một lúc sau, cô bật cười nhẹ: “Con người ai mà chẳng thay
đổi, cậu cũng vậy thôi”
Cái tên thiếu niên ngang ngược năm nào, giờ đã biến thành dáng vẻ thành đạt
của một người đàn ông trưởng thành, âu phục thẳng thớm, hoàn toàn khác với
hình ảnh in sâu trong ký ức cô.
Hồi đó, cái tên nhóc thối ấy suốt ngày gây chuyện, trên người lúc nào cũng có
vết thương, đồng phục mặc trên người bị cậu ta phá nát thành đủ kiểu kì quái,
đôi mày đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự hằn học, như thể muốn gây chiến với
cả thế giới.
Giống cô ngày ấy. Giống đến mức cô từng nghĩ, cậu ta chính là một “mình
khác” sống song song.
“Không còn cách nào, làm ăn phải biết giữ quy tắc” Người đàn ông nói, giọng
điệu pha chút thân quen.
Lâu năm không gặp, nhưng dường như giữa họ không có mấy xa cách.
Nhan Yểu ngẩn ra trong chốc lát, nhớ đến những ngày hai người từng ngồi
cạnh nhau hút thuốc, tâm sự những chuyện bẩn thỉu khó nói trong nhà, rồi lại
cùng nhau nói về giấc mơ rời khỏi nơi gọi là “gia đình” ấy.
Nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện. Cô bị vứt sang Mỹ, theo cái lão già kia
chết đi, cô xem như đã thoát khỏi quá khứ đáng ghét đó; chỉ là nghe giọng
điệu của anh ta bây giờ, e rằng vẫn chưa thoát khỏi ngôi nhà khiến anh ta bực
dọc đến phát điên ấy.
Dù vậy nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, chắc cũng đã vùng dậy thành hổ rồi.
“Tần Chiêu, xem ra mấy năm nay cậu sống không tệ” Nhan Yểu vừa nói vừa
nhìn người bạn cũ với ánh mắt vẫn còn vài phần cảm tình.
“Cậu trông cũng đâu đến nỗi” Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên chiếc
điện thoại đặt trên bàn, giọng điệu mang theo hàm ý sâu xa, “Chuyện kia. còn
mấy tháng?”
Nhan Yểu cụp mắt xuống, dường như đã quá quen với kiểu ăn nói không khách
sáo của anh ta, lạnh nhạt đáp: “Đừng nói mấy lời xúi quẩy. Tôi với anh ấy mới
yêu nhau”
“Xúi quẩy?” Tần Chiêu khẽ nhướng mày, “Nhan Yểu, nghe không giống phong
cách của cậu. Chuyện này không phải ai cũng biết rõ sao?”
Giọng anh ta mang theo chút đùa cợt: “Hồi đó tụi mình yêu nhau được bao lâu
nhỉ? Hình như là một học kỳ thì phải?”
Nói đến đây, sắc mặt Nhan Yểu không đổi, nhưng ánh mắt lại hơi dao động
một thoáng.
“Tôi đoán, tôi vẫn là người yêu lâu nhất của cậu”
Tần Chiêu nói với giọng điệu đầy tự đắc, vẫn y hệt như cái thời thiếu niên kiêu
ngạo ấy.
Nhan Yểu nhướng mày nhìn thẳng vào ánh mắt mang chút khiêu khích của
anh ta, một lúc sau liền thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế”
Năm đó, cô và Tần Chiêu yêu nhau đến tận năm tháng. Nếu không vì cô đột
ngột ra nước ngoài, có lẽ mối quan hệ ấy còn kéo dài hơn nữa.
Khi ấy, họ đúng là hai “kẻ lập dị” trong miệng bạn bè cùng lớp. Mà hai kẻ lập dị
đến với nhau, tình yêu đó cũng đương nhiên rất phô trương. Họ yêu nhau theo
đúng nghĩa, đã từng hôn nhau, ôm nhau, thậm chí khi trưởng thành còn lên
giường với nhau.
Tần Chiêu thực sự là người khiến cô nhớ nhất trong quá khứ. Họ từng có một
sự thân mật khác thường, từng khiến Nhan Yểu ngỡ rằng, có lẽ cô yêu anh ta.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, cô đã có thể phân biệt rõ ràng, đó không phải là yêu.
Khoảnh khắc cô thốt ra câu ấy, khóe môi Tần Chiêu cong lên, nụ cười ngông
cuồng kia giống như thể anh ta chắc chắn rằng, mình là người đặc biệt nhất
trong lòng Nhan Yểu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại mở miệng: “Nhưng có lẽ thêm một thời gian
nữa thì không còn như vậy nữa”
Câu nói ấy vừa dứt, ánh mắt Tần Chiêu lập tức tối lại, con ngươi đen kịt chăm
chăm nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.
“Đổi tính rồi à? Cậu nói thật sao?”
Anh ta nhìn Nhan Yểu trước mặt, vẫn xinh đẹp như trong ký ức. Thoát đi sự
non nớt ngày ấy, nay cô càng thêm xinh đẹp mặn mà, đến từng cái nhăn mày,
từng nụ cười cũng đều mang theo khí chất mê người.