Nhan Yểu mặt lạnh như tiền, cầm lại điện thoại, nói với Giang Nghiên bên kia:
“Ở đây có chút chuyện, lát em gọi lại”
Nói xong liền cúp máy.
Ngay giây tiếp theo, trong hành lang tĩnh lặng vang lên tiếng mỉa mai sắc như
dao: “Dạy cậu? Cậu là cái thá gì mà tôi phải dạy? Chút tố chất chuyên môn
cũng không có, làm nghệ sĩ cái nỗi gì? Lo mà dọn đồ cút sớm ngày nào hay
ngày đó”
Vừa nói, điếu thuốc trong tay cô cháy đến tàn cuối cùng. Ánh mắt cô sắc
như dao, lạnh như băng, dán chặt lên người đối phương, như thể đã nhìn thấu
hết mánh khóe trong đầu cậu ta.
“Học ai cái thói nghe lén người khác gọi điện vậy? Ở trước mặt tôi còn bày trò
hồ ly tinh à?”
Cô nhấc chân đi về phía thùng rác, dập điếu thuốc rồi ném vào, lúc lướt qua
người cậu ta thì lạnh lùng ném lại một câu: “v* v*n tôi thì có ích gì? Muốn nổi
thì tự đi nâng cao thực lực, hoặc tìm một kim chủ có thể nâng đỡ cậu. Đồ ngu”
Trong hành lang yên ắng, tiếng bước chân của người phụ nữ dần xa, cho đến
khi hoàn toàn biến mất ở chỗ rẽ. Người đàn ông đứng chôn chân tại chỗ, sắc
mặt u ám đến mức khó coi, cắn răng mắng mấy câu tục tĩu rồi rút điện thoại
ra, bấm gọi một số máy không lưu tên.
“Chị Hồng, Nhan Yểu thông minh quá, em”
Còn chưa nói hết câu, người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã lạnh giọng đe dọa:
“Hà Tử Hiên, đừng quên cậu có được vị trí này là dựa vào ai. Cả bìa tạp chí
‘Young’ tôi cũng đã nhét cho cậu rồi, tôi có thể nâng cậu lên thì cũng có thể
khiến cậu biến khỏi giới giải trí. Nếu chuyện tôi giao mà cậu không làm được,
thì tự lo liệu cho mình đi”
..
Ngoài phòng họp, Giang Nghiên cầm điện thoại, sắc mặt có chút trầm ngâm.
Trong đầu vẫn còn vang vọng giọng nam lạ hoắc lúc kết thúc cuộc gọi, khiến
lòng anh âm ỉ bực bội. Bản năng cảnh giác vốn có của đàn ông khiến Giang
Nghiên lập tức nhận ra ý đồ không trong sáng của đối phương, nhưng Nhan
Yểu dứt khoát cúp máy, cũng cắt đứt luôn câu hỏi anh vừa định thốt ra.
Giang Nghiên không ngu, đoán ra được người đàn ông vừa rồi chắc chính là
cái tên người mẫu bị cô chê bai kia. Anh cũng không lo họ xảy ra chuyện gì,
chỉ đơn giản là không thích bạn gái mình bị người khác dòm ngó.
Quay lại phòng họp, anh vừa cất điện thoại thì ngẩng lên đã thấy mấy ánh mắt
nhìn chằm chằm.
“Tiểu Giang ra ngoài gọi bạn à?”
“Chứ còn gì nữa, vội vàng thế kia, không phải điện thoại bạn gái thì là gì?”
..
Ngồi đây toàn là mấy giáo sư của đại học Q, vừa là tiền bối vừa là đồng nghiệp
của Giang Nghiên. Nhưng đa phần đều đã có tuổi, ngoài bốn mươi lăm, gọi anh
là “Tiểu Giang” suốt.
Trên gương mặt luôn điềm tĩnh của anh lướt qua chút không tự nhiên, nhiệt độ
vừa hạ xuống không bao lâu lại âm ỉ nóng lên.
“Ơ, mấy hôm trước tôi còn thấy một bức ảnh trên điện thoại sinh viên đấy” Một
giáo sư mặc áo Polo vừa nói vừa móc điện thoại ra, đeo kính lão lên chầm
chậm tìm ảnh rồi đưa cho đồng nghiệp bên cạnh, “Nhìn đi, cái bóng lưng này
tôi không thể nhầm, chắc chắn là Tiểu Giang”
“Ôi dào! Thật đấy, ở cửa xe mà cũng dám hôn nhau à?” Vị giáo sư bên cạnh
cười toe toét, đuôi mắt đầy nếp nhăn, trông không giấu được vẻ trêu chọc.
Giang Nghiên biết chắc là hành động bốc đồng lần trước của mình đã bị người
qua đường chụp lại làm “bằng chứng phạm tội”, nhưng không ngờ tấm ảnh lại
lan đến tay mấy vị giáo sư này.
May mà các thầy cô đều tư tưởng cởi mở, cũng chẳng ai cho rằng chuyện đó
là trái đạo đức gì, chỉ là thấy “Tiểu Giang” hóa ra cũng có lúc “nhiệt huyết” như
vậy nên thấy lạ thôi.
“Nhưng Tiểu Giang cũng đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ? Hai mươi tám chưa?”
“Phải đó, qua Tết là hai mươi chín rồi, nên tranh thủ đi, thấy cô gái này được thì
chốt sớm đi là vừa”
“Chuẩn rồi, nhà tôi cạnh có cậu con cũng hai tám mà đã bế hai đứa nhỏ rồi kia
kìa!”
..
Mấy vị giáo sư người một câu, kẻ một lời, toàn là lời khuyên thật lòng, nhưng
lòng người đàn ông lại dần nguội lạnh giữa những lời ấy.
“Kết hôn” nghe sao mà xa vời. Chưa bao giờ Giang Nghiên lại cảm nhận rõ
ràng như lúc nàg, rằng giữa anh và Nhan Yểu, có lẽ sẽ không bao giờ có thứ
gọi là “hôn nhân”.
Tham lam có lẽ là bản năng của con người. Giang Nghiên nghĩ, anh cũng
không ngoại lệ.
.
Buổi chụp hình kéo dài đến tận gần bảy giờ tối mới kết thúc. May mà về sau
Hà Tử Hiên cũng dần lấy lại trạng thái, tuy thành phẩm cuối cùng không thể
nói là hoàn hảo, nhưng qua tay hậu kỳ chỉnh sửa thì cũng miễn cưỡng đạt đến
yêu cầu của Nhan Yểu.
Cuộc nói chuyện ngoài hành lang kia hẳn đã tác động không nhỏ đến Hà Tử
Hiên, khiến suốt phần còn lại của công việc, cậu ta như thu hết mọi tâm tư
thừa thãi, không chủ động bắt chuyện với Nhan Yểu lần nào nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, Nhan Yểu cùng trợ lý A Mỹ đi về phía thang máy. A Mỹ
hôm nay theo sát cô cả ngày, cũng tận mắt chứng kiến thực lực “trời ơi đất
hỡi” của Hà Tử Hiên. Giờ thấy xung quanh không ai, cô ấy liền không nhịn được
bắt đầu buôn dưa.
Nghe nói ban đầu bìa số này vốn định mời một tiểu sinh gần như tuyến một,
không hiểu sao giữa chừng lại đổi thành Hà Tử Hiên. Hai người này mà so,
không chỉ cách nhau nửa sao, mà là cách nguyên dải ngân hà.
A Mỹ liên tục càm ràm chắc chắn phía sau có “tay to nhúng tay”. Nhan Yểu
không nói gì, nhưng với giới giải trí, chuyện kiểu này cô đã thấy nhiều, cũng
chẳng buồn lạ.
Hai người đứng chờ thang máy, bên tai vẫn vang vọng tiếng A Mỹ than trời
than đất. Tiếp theo đó, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, tiếng của A Mỹ
bỗng ngừng bặt.
Nhan Yểu nhướng mày, vừa nhìn thấy người phụ nữ đứng trong thang máy, ánh
mắt cô liền tối đi, đen kịt như mực.
Bầu không khí trong nháy mắt chìm vào tĩnh lặng. Người kia chầm chậm tháo
kính râm, mỉm cười chào: “Lâu rồi không gặp”