Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 127: Thế Thân (1)



Sẵn sàng

Lộc Kim Triều thở phào nhẹ nhõm khi sân ga lần này vẫn là cấp Ất.

Sau khi có được mệnh cách, cô không còn vội vã thăng hạng hành khách. Dù

sao, ga càng cao thì quỷ càng mạnh, cô cần thời gian để nâng cấp mệnh cách

và tích lũy thêm “tiền mua mạng” Sau cuộc trò chuyện với tấm da dê, cô lại

càng không muốn nhanh chóng tiến đến những sân ga cấp cao hơn.

Nếu lời tấm da dê nói là thật, cô chỉ có duy nhất một cơ hội bước vào sân ga

cấp Giáp để giành ghế hạng nhất, trở thành hành khách cấp một. Sau đó trong

chuyến tàu tiếp theo, cô sẽ tiến vào sân ga tử vong.

Nếu trong giai đoạn tân thủ, tỉ lệ tử vong đã cực cao, rồi giảm bớt khi trở thành

hành khách cao cấp, thì ở sân ga đặc cấp, tỉ lệ tử vong lại khủng khiếp hơn cả

giai đoạn tân thủ – nó thực sự là một máy xay thịt. Có người gọi sân ga tử

vong là “cơ chế thanh lọc,” điều này cũng không phải vô lý. Tỉ lệ tử vong ở đó

quá cao, đến mức ngay cả những hành khách tinh anh nhất cũng có thể trở

thành bia đỡ đạn.

Hành khách đặc cấp chỉ được sinh ra ở sân ga đặc cấp. Chỉ cần hoàn thành

việc kiểm vé lên tàu, cấp bậc trên vé sẽ tự động chuyển thành đặc cấp. Nhưng

điều đó không đảm bảo rằng họ sẽ sống sót để bước ra.

Nghe đồn, chỉ cần sống sót qua mười lần sân ga đặc cấp là có thể chạm đến

bí mật của đoàn tàu. Nhưng đó chỉ là lời đồn, vì cho đến nay chưa từng có ai

vượt qua mười lần, thậm chí năm lần cũng là điều hiếm hoi.

Trong quá khứ, sân ga tử vong gần như nửa năm mới xuất hiện một lần, và

người được chọn là ngẫu nhiên. Dù may mắn đến mấy, một năm cũng chỉ có

thể hoàn thành tối đa hai lần. Mười lần, ít nhất cũng phải mất năm năm.

Nhưng đó là trong tình huống lý tưởng, từ trước tới nay chưa từng có chuyện

sân ga tử vong liên tục chọn cùng một hành khách đặc cấp. Mà để trở thành

đặc cấp, nhanh nhất cũng phải mất hai năm.

Có người phỏng đoán, cái gọi là “mười lần” chỉ là tin giả do những tiền bối đã

chết tung ra, nhằm mang lại một chút hy vọng cho thế hệ sau. Một củ cà rốt

treo trước mặt, nhưng vĩnh viễn không bao giờ ăn được.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Lộc Kim Triều có một dự cảm: nếu không chết trong những nhiệm vụ sắp tới,

có lẽ cô sẽ phá kỷ lục về thời gian ngắn nhất để trở thành đặc cấp. Nhưng đây

tuyệt đối không phải tin tốt. Điều này có nghĩa là thời gian cô dùng để thích

nghi với sân ga, để tích lũy tài nguyên, sẽ ít hơn hẳn những hành khách khác.

Sự phát triển nhanh chóng này không phải vì cô có thiên phú phi thường, mà là

vì sau lưng cô luôn có một con chó đang đuổi theo.

【Mày vừa nghĩ đến cái gì không hay ho đúng không?】

Trên đường đến ga tàu, tấm da dê đột ngột cất tiếng.

“Hả? Mày nói nhảm gì thế?”

“Chẳng lẽ mày biết đọc suy nghĩ?”

Lộc Kim Triều mặt không biến sắc.

【Không, nhưng tao cảm nhận được】

“Cảm nhận được cái gì?”

【Cảm xúc】

Từ sau lần bùng nổ đó, tấm da dê nói chuyện thẳng thắn hơn nhiều. Dường

như nó nghĩ dù sao thì Lộc Kim Triều cũng đã biết hết rồi, sớm muộn gì cũng

chết, nên có gì cứ nói thẳng.

“Cảm xúc của tao à?” – Lộc Kim Triều vờ hỏi.

【Đương nhiên, chẳng lẽ còn của ai nữa? Tao chỉ ăn mỗi linh hồn của mày

thôi】

Tấn da dê có vẻ bất đắc dĩ, chắc nó nghĩ cô ngu à mà lại hỏi một câu như vậy.

“Vậy nhiệm vụ lần này mày có định giở trò gì không?” – Lộc Kim Triều xác

nhận điều muốn biết rồi liền đổi chủ đề.

【Không】

【Tao rảnh lắm chắc?】

…Mày không rảnh sao?

Dù sao thì ý muốn cô chết của tấm da dê đã vô cùng rõ ràng, nhưng nó lại

không thường xuyên can thiệp vào sân ga. Có lẽ là vì nó không làm được.

“Xem ra mày cũng không phải toàn năng lắm nhỉ”

【Haha, đừng có đắc ý. Mày nghĩ tao không giở trò thì mày sẽ dễ chịu à?】

“Woa, đáng sợ ghê” – Lộc Kim Triều hời hợt đáp.

Đương nhiên cô không hề nghĩ rằng chỉ vì tấm da dê không ra tay, thì nhiệm vụ

ở sân ga cấp Ất sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng, dù cô có nói vậy, tấm da dê cũng

không tỏ ý muốn làm gì thêm. Xem ra, đúng là nó không làm được. Dù nó rất

mạnh, nhưng sức mạnh vẫn có giới hạn. Nó là kẻ duy nhất mà Lộc Kim Triều

biết có thể ít nhiều can thiệp vào đoàn tàu và sân ga, nhưng dường như cũng

không thể can thiệp quá sâu.

“Thế thì tốt”

Lộc Kim Triều không thử trò chuyện với da dê nữa. Giữa cô và nó dường như

bước vào một “thời kỳ đình chiến,” không còn kiểu đấu đá từng giây từng phút.

Tất nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Trong lòng cô hiểu rõ, nó đang chờ – chờ

khoảnh khắc cô bước vào sân ga tử vong.

Mà cô, cũng đang chờ đợi.

Ga tàu Vân Thành vẫn náo nhiệt như thường lệ. Nhà ga ngầm cũ kỹ này vừa

chứa đựng vô số ký ức thời đại của người dân Vân Thành, vừa gánh vác vận

mệnh của tất cả hành khách.

Lộc Kim Triều bước vào ga ngầm, trong phòng chờ cô nhìn thấy đồng đội lần

này. Cô đến không quá sớm. Vừa bước vào đã thấy hai người xa lạ.

“Ủa, chỉ có ba người thôi sao?” – Ánh mắt cô có chút nghi hoặc khi nhìn bảng

thông tin chờ tàu, rồi phát hiện một điều khiến cô kinh ngạc.

【Cấp độ đoàn tàu lần này: Ất】

【Số hành khách lên tàu ở ga Vân Thành: 3】

【Danh sách hành khách: Lộc Kim Triều, Tần Vãn, Chu Tử Mặc】

【Trạm lần này: Thế Thân】

【Cẩn thận, đừng để nó nhìn thấy, đừng để nó đến gần, nó sẽ cướp đi tất cả

của bạn】

【Sống sót 12 giờ】

“Vậy là, tham gia nhiệm vụ lần này không chỉ có chúng ta?” – Lộc Kim Triều

hơi do dự, nhìn sang hai người bên cạnh hỏi. Cô đã đọc trong bài ghim, khi

mục “hành khách” trong thông tin chờ tàu hiện lên bốn chữ “ga Vân Thành,”

con số này chỉ đại diện cho ga của thành phố này. Còn nếu danh sách hành

khách có dấu chấm (), tức là danh sách chưa đầy đủ. Điều này có nghĩa, trạm

tàu lần này không chỉ dừng lại ở mỗi ga Vân Thành.

“Đúng vậy” – Trong phòng chờ còn một nam một nữ. Lúc này cô gái trẻ trung

khẽ gật đầu: “Em chính là Lộc Kim Triều hả?”

“Vâng là em” – Lộc Kim Triều gật đầu.

“Thật trùng hợp, không ngờ nhanh vậy đã có thể hợp tác với tân thủ rồi” – Tần

Vãn mỉm cười hiền hòa, giọng nói dịu dàng, khí chất thân thiện, trông hệt như

cô gái nhà bên.

“Sân ga hợp tác, bên kia chắc cũng có ba người” – Chu Tử Mặc đứng bên cạnh

khẽ gật đầu với Lộc Kim Triều, sau đó chỉ vào tên trên bảng và giải thích:

“Nhưng bây giờ vẫn chưa rõ sẽ hợp tác với mấy ga, thông thường, nhiệm vụ

cấp Ất sẽ là hai ga cùng hợp tác, tổng cộng sáu người, độ khó không thấp”

“Hơn nữa, cả ba chúng ta đều có mệnh cách” – Tần Vãn bổ sung.

“Đúng rồi, Tiểu Lộc chắc chưa biết. Mệnh cách của chị là hoán đổi vận khí, có

thể chuyển đổi vận khí của người khác trong một khoảng thời gian. Còn Chu

Tử Mặc, mệnh cách của anh ấy thì thực dụng hơn, là Đả Thần, rất đáng tin cậy

đó” – Tần Vãn dịu giọng nói.

Lộc Kim Triều chớp mắt, không ngờ đồng đội lại thẳng thắn đến vậy. Cô nhìn

nét mặt của Chu Tử Mặc, anh ta hoàn toàn không để ý chuyện Tần Vãn tiết lộ.

Như nhìn ra sự nghi hoặc của Lộc Kim Triều, Tần Vãn giải thích: “Chỉ cần sống

sót thêm vài lần, cơ bản mọi người đều có thể đoán được bảy tám phần mệnh

cách của đồng đội. Với bọn chị, chuyện này chẳng phải bí mật gì. Thêm nữa,

lần này còn có hành khách từ ga khác tham gia”

Tần Vãn hơi nhíu mày: “Vẫn chưa biết là ga nào. Dù mục tiêu của chúng ta là

hoàn thành nhiệm vụ và đối phó với quỷ, nhưng tốt nhất đừng nên thân thiết

quá với người từ ga khác”

Có vẻ như cô ấy định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ để lại một câu khuyên nhủ như

vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.