“Không được hoảng, mình vẫn còn cách”
Nghĩ vậy, Nghiêm Tiểu Ngọc cũng không hoàn toàn rơi vào hỗn loạn trước tình
cảnh hiện tại.
“Trước tiên phải khiến những hành khách khác chú ý mới được”
Cô không thể cứ thế bị đuổi khỏi công ty. Dù nghĩ theo cách nào đi nữa, ở cái
trạm mang tên Thế Thân này, để quỷ chiếm lấy thân phận của mình, tuyệt đối
là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Cô nhìn về phía Đỗ Vũ, vừa định mở miệng
gọi thì lại thấy bóng dáng luôn quay lưng về phía mình kia từ từ xoay lại.
Cô đã nhìn thấy dung mạo của con quỷ. Hoàn toàn không hề xa lạ, quen thuộc
đến mức như đang soi gương. Đó chính là. dáng vẻ của Nghiêm Tiểu Ngọc.
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy gương mặt ấy, Nghiêm Tiểu Ngọc
vẫn không tránh khỏi một cơn kinh hãi run rẩy.
Cô há miệng, vừa định lớn tiếng gọi tên Đỗ Vũ thì thấy “Nghiêm Tiểu Ngọc” nở
một nụ cười với mình. Một nụ cười rất nhỏ, như đang học theo, cũng như đang
bắt chước. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Nghiêm Tiểu Ngọc như bị sét đánh
trúng.
Cô đã hiểu rồi. Hiểu ra cái cảm giác quái dị khi nhìn thấy gương mặt người phụ
nữ trong khoảnh khắc cửa thang máy khép lại. Trước khi cánh cửa đóng, người
phụ nữ đó vẫn còn là “Tiểu Duyệt,” nhưng trong giây phút đối diện ánh mắt của
cô, gương mặt kia liền lập tức biến đổi. Ngũ quan như sáp nến tan chảy, rồi lại
được tái cấu thành một dung mạo hoàn toàn khác biệt. Khoảnh khắc đó, cô đã
tận mắt thấy quá trình biến đổi, vừa giống Tiểu Duyệt, lại vừa không giống. Mà
cái phần “không giống Tiểu Duyệt” ấy, rõ ràng là đang thay đổi thành gương
mặt của chính cô. Và vào đúng lúc cánh cửa thang máy khép lại, “Tiểu Duyệt”
đã mỉm cười như thế này với cô—một nụ cười nhỏ, khó mà nhận ra.
Giờ thì cô không thể phát ra tiếng nữa. Không phải vì quá kinh hãi, mà là. về
mặt vật lý, thanh quản và khả năng phát âm của cô đã biến mất. Hoặc đúng
hơn là, đã bị tước đoạt. Bởi vì, cô nghe thấy con quỷ cất tiếng nói. Dù còn một
khoảng cách, cô vẫn nghe rất rõ, “Nghiêm Tiểu Ngọc” hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Trong câu nói, nó còn nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, ánh mắt thì lại đờ đẫn như
khúc gỗ. Giống như một màn bắt chước vụng về. Nhưng không ai nhận ra điều
bất thường.
Đồng nghiệp trước mặt hoàn toàn không phân biệt được cô, thậm chí còn thấy
hành động của cô buồn cười. Người đó rút gương trang điểm trong túi ra, giơ
lên trước mặt cô.
“Nhìn kỹ lại chính mình đi”
Khoảnh khắc thấy gương mặt trong gương, Nghiêm Tiểu Ngọc thực sự sợ hãi.
“Cái. cái thứ này là gì vậy?!”
Người đồng nghiệp cầm gương cười khẩy:
“Đây chẳng phải là cô sao? Cô không nhận ra à?”
Không, tuyệt đối không phải là cô!
Nghiêm Tiểu Ngọc lắc đầu, run rẩy đưa tay chạm vào gương mặt xa lạ đó, biểu
cảm kinh hoàng. Đó là một gương mặt đủ để khiến người ta rùng mình: mắt
trái một mí nhỏ tí, mắt phải lại hai mí xếch lên, đầu mũi thô to chi chít mụn
đầu đen, giống một gã đàn ông nhếch nhác chẳng hề biết vệ sinh, nửa bên
mặt tròn thì da sáng láng, nửa còn lại lại đầy sẹo mụn. Đây căn bản không
phải là “gương mặt người” bình thường, mà là một cái mặt được ghép lại từ
nhiều ngũ quan và làn da khác nhau!
Đối diện với gương mặt kinh dị như vậy, đồng nghiệp trước mặt lại vẫn có thể
bình thản trò chuyện, mà không hề hét lên “quái vật”
Trong mắt người khác, rốt cuộc gương mặt mình là thế nào?
Vậy còn cô bây giờ, cô là ai?
Nghiêm Tiểu Ngọc vung mạnh hai tay, cố gây sự chú ý với đồng đội, nhưng
chẳng hiểu sao, những đồng nghiệp vừa mới nhìn cô nay lại lần lượt dời mắt đi,
dường như không còn thấy điều gì đáng bận tâm ở chỗ này. Hành động của cô
chỉ khiến duy nhất đồng nghiệp cầm gương kia chú ý.
“Phát điên rồi sao?” Người nọ cau mày, gọi bảo vệ.
Nghiêm Tiểu Ngọc cố gắng thoát khỏi cản trở, nhưng phát hiện sức lực của
mình đang dần dần biến mất. Cô giơ tay, ném đồng xu trong tay lên không
trung, và ngay khoảnh khắc đó, sức lực biến mất liền trở lại.
Cô đẩy mạnh đồng nghiệp cản đường, nhưng ngay sau đó, thế giới bỗng nhiên
tối sầm lại. Như thể đèn bị tắt, lại như thể chính đôi mắt đã đột ngột mất đi
ánh sáng. Xung quanh chỉ còn một màu đen kịt.
Cô nghe thấy tiếng đồng xu rơi xuống đất, rồi sau đó, đôi tay cô bị ai đó túm
lấy, kéo mạnh ra sau. Hẳn là bảo vệ đã đến, đang lôi cô ra ngoài tòa nhà.
Nghiêm Tiểu Ngọc liều mạng giãy giụa, cô biết rõ, tất cả dị thường đang xảy ra
trên cơ thể mình đều là do quỷ đang tấn công. Mệnh cách của cô có thể kháng
cự phần nào sự xâm thực của dị lực, nhưng dẫu vậy, cô vẫn cảm giác rõ rệt
rằng bản thân đang liên tục “mất đi” từng thứ một.
Đầu tiên là gương mặt, giọng nói, sức lực, rồi đến thị giác, vị giác, khứu giác.
rất nhanh sau đó, ngay cả thính giác cũng không còn. Cô bị đẩy, bị kéo, không
chỉ đôi tay, mà cả cổ chân, bả vai, thậm chí trên đỉnh đầu, dường như có vô số
bàn tay đang chen chúc, xé rách, lôi kéo cô vào sâu trong bóng tối.
Cô cố chống chọi một lúc, nhờ mệnh cách giúp cô cản lại một phần sự xâm
thực. Cô có thể cảm nhận được, chỉ cần lúc này có ai đó gọi tên cô, có người
nhận ra cô, gọi lên ba chữ “Nghiêm Tiểu Ngọc,” thì có lẽ. cô vẫn có thể thoát
ra, sống sót sau lần tập kích này.
Nhưng không.
Cô chưa từng nói cho bất kỳ ai biết sự dị thường mình phát hiện, thế nên,
chẳng ai chú ý đến cô.
“Sao lại thành ra thế này?”
Nghiêm Tiểu Ngọc tuyệt vọng nghĩ.
Cô đã không thể phát ra tiếng, không nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe được chút
âm thanh nào. Giây trước, cô thậm chí còn mất cả quyền điều khiển tứ chi. Tất
cả của cô, từng chút từng chút, đều đang bị tước đoạt, bị thay thế, trở thành
thứ mà con quỷ kia chiếm hữu.
Nghiêm Tiểu Ngọc hiểu rõ, mình đã chắc chắn phải chết. Trong khoảnh khắc
ấy, thậm chí cô còn nảy sinh một chút khoái ý.
“Đỗ Vũ cũng chưa phát hiện ra nhỉ?”
“Một con quỷ đang âm thầm thay thế đồng đội của cô ta, vậy thì kế tiếp. chắc
sẽ đến lượt cô ta thôi?”
Nếu còn có thể cử động, có lẽ cô đã bật cười thành tiếng.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngay cả “ý thức” của Nghiêm Tiểu Ngọc cũng bị xóa bỏ
hoàn toàn.
Trên ghế vốn thuộc về Nghiêm Tiểu Ngọc, người phụ nữ từng có đôi mắt trống
rỗng giờ như vừa bừng tỉnh, trong ánh mắt mờ mịt lại lóe lên một tia sáng đặc
trưng của con người. Một “Nghiêm Tiểu Ngọc” mới đã ra đời.
Cô ta nghe thấy Đỗ Vũ đang gọi tên mình, liền ngẩng đầu nhìn lại. Đỗ Vũ nói
với cô ta điều gì đó, vừa là yêu cầu, vừa như mệnh lệnh. “Nghiêm Tiểu Ngọc”
đứng nguyên tại chỗ, chậm hơn bình thường một nhịp, mới khẽ gật đầu. Cô ta
đang sắp xếp lại, những ký ức và quá khứ thuộc về “Nghiêm Tiểu Ngọc”
Trong lúc nói chuyện với Đỗ Vũ xong, ngồi xuống, “Nghiêm Tiểu Ngọc” liếc nhìn
Đỗ Vũ, khóe môi khẽ nhếch lên.
Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt cô ta bỗng trở nên mơ hồ.
Nhưng dù nhìn thẳng vào, Đỗ Vũ cũng không thể, hoặc có lẽ là không cách nào
nhận ra sự mơ hồ thoáng qua đó. Song bản năng vẫn mách bảo cô có gì đó là
lạ, nhưng thực sự không tìm được điểm bất thường cụ thể nào. Cô chỉ có thể
nhìn Nghiêm Tiểu Ngọc lâu hơn, sâu hơn, cố tìm cho ra nguồn gốc của cái cảm
giác vi tế, kỳ dị vừa thoáng hiện.