Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 135: Thế Thân (9)



Sẵn sàng

Nói thật ra, dù Lộc Kim Triều chưa từng thật sự đi làm bất cứ công việc nào,

cô cũng biết rằng ở thế giới thực, nếu đồng nghiệp chẳng may qua đời, công ty

sẽ không bao giờ sắp xếp cho nhân viên đi viếng tập thể, thậm chí còn cho

nghỉ nửa ngày có lương để tham dự. Chính ở những chi tiết như thế này, cô mới

càng rõ ràng nhận ra sự khác biệt giữa hiện thực và ga tàu.

Các cô thuê một chiếc xe, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài linh đường. Sau

khi xuống xe, Lộc Kim Triều liền thấy hai người đang đứng chờ ở đó. Đồng đội

của Đỗ Vũ. Mấy người họ chững bước, ánh mắt cùng rơi lên người Đỗ Vũ.

“Có vẻ, bọn họ đang đợi cô”

Hoàn toàn không có ý định giúp đỡ Đỗ Vũ, thậm chí còn cố ý bước sang một

bên.

Sắc mặt Đỗ Vũ khó coi, chẳng buồn để ý, chỉ nói với Lộc Kim Triều và mấy

người khác:

“Đừng để tâm đến bọn họ, chúng ta vào thẳng đi”

“Cô đi trước đi”

Chu Tử Mặc làm động tác mời.

Con đường dẫn vào linh đường chỉ có một, bắt buộc phải đi ngang qua hai

người kia. Anh đã quan sát, quả thật bọn họ như lời Đỗ Vũ nói, trông chẳng

khác gì người sống. Khi nhìn thấy Đỗ Vũ, vẻ mặt của họ vô cùng sinh động, sợ

hãi gần như viết rõ trên mặt. Nhưng, họ cũng chỉ đứng nguyên tại chỗ, không

lùi lại, cũng chẳng bước tới.

Họ đang chờ Đỗ Vũ.

Một cách khó hiểu, trong đầu Chu Tử Mặc chợt hiện lên một câu: Tựa như kẻ

đã chết đang chờ người sống duy nhất còn lại trong đội ngũ của mình. Giữa

ban ngày, vậy mà anh lại thấy một luồng khí lạnh lẽo dâng lên khắp người. Anh

quay đầu nhìn Đỗ Vũ, đối phương vẫn không động đậy, dường như không muốn

lại gần hai người kia.

Lộc Kim Triều cũng quan sát hai kẻ đứng ở cửa linh đường. Lúc này, cửa ra vào

linh đường không ngừng có người ra vào, phần lớn là người đến viếng, trong đó

không thiếu đồng nghiệp. Nhưng bất kể ai đi qua, ánh mắt của họ vẫn thẳng

tắp, kể từ khi Đỗ Vũ bước xuống xe, họ chỉ dõi theo mình cô ta. Chỉ riêng điểm

này, đã đủ để xem là bất thường. Nhưng cũng chỉ có điểm này là bất thường

mà thôi. Ngoài ra, nhìn kiểu gì cũng thấy “rất bình thường”

Cứ tiếp tục giằng co tại chỗ thì không phải cách. Lộc Kim Triều suy nghĩ một

lúc, thấy Đỗ Vũ cứng ngắc không chịu tiến lên, bèn thử bước tới mấy bước, sau

đó phát hiện ánh mắt hai người kia chẳng hề dịch chuyển theo cô, vẫn chỉ nhìn

Đỗ Vũ.

Tần Vãn cũng nhận ra điểm này, trên mặt thoáng lộ vẻ hả hê, liền nói ngay:

“Cô muốn đứng đây thì cứ đứng, bọn tôi vào trước”

“Đi đi đi”

Cô vốn chẳng ưa gì người của Phi Tuyền, đối với người phụ nữ ôm mục đích

riêng mà lại chủ động tiếp cận bọn họ này càng cảnh giác hơn cả. Lúc này, ai

sáng mắt cũng nhìn ra được người này dường như đã gặp phải phiền toái gì

đó. Bất kể cô ta nói thật hay dối, tốt nhất bây giờ cứ cách xa thì hơn.

Nhưng rõ ràng Đỗ Vũ không muốn bị bỏ lại một mình. Thấy ba người kia nhân

cơ hội bỏ đi, thậm chí chẳng thèm để ý tới hai con quỷ trước cửa, cô ta vội

vàng theo sát.

“Đúng là như cao dán da chó” Chu Tử Mặc chửi thầm một câu.

May mà ánh mắt của hai đồng đội Đỗ Vũ vẫn chặt chẽ bám theo cô ta. Thậm

chí khi thấy Đỗ Vũ định bỏ mặc họ mà rời đi, còn cất tiếng gọi lại.

“Chị Đỗ, chị định bỏ rơi bọn em sao?”

Giọng Nghiêm Tiểu Ngọc yếu ớt đáng thương, nhưng khiến tim Đỗ Vũ giật thót.

Bởi, đó không phải là giọng điệu mà Nghiêm Tiểu Ngọc thường dùng trước mặt

cô ta. Ngoài đáng thương ra, mơ hồ còn nghe ra chút… vui sướng và mong

chờ.

Cô ta đang vui vì điều gì?

Cô ta đang mong chờ cái gì?!

Đỗ Vũ vốn định mặc kệ, nhưng sau khi nghe thấy câu đó, lập tức đổi ý. Trực

giác mách bảo cô, không thể bỏ qua câu hỏi của Nghiêm Tiểu Ngọc.

“Không có đâu, hai đứa cứ vào viếng Tiểu Duyệt trước đi, lát nữa chị sẽ tìm hai

đứa”

Còn lát nữa là khi nào, thì cô không hề nói.

“Vậy à?” Nghiêm Tiểu Ngọc nghiêng đầu: “Được rồi, chị Đỗ, bọn em sẽ đợi chị,

chị nhất định phải tới tìm bọn em đó”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Nói xong, cô ta với Bạch Tầm Yếm xoay người đi vào trong linh đường, không

còn dây dưa ở cửa nữa.

Rõ ràng đã dễ dàng thoát khỏi hai người kia, vậy mà lòng Đỗ Vũ lại trĩu xuống.

“Trông họ rất nghe lời cô, thật sự là quỷ sao?” Chu Tử Mặc cố ý dò hỏi.

Đỗ Vũ mặt mày u ám: “Nếu anh không tin, thì có thể đi mà lập đội với họ”

Chuyện đó thì khỏi.

Trải qua màn chặn cửa vừa rồi, Lộc Kim Triều cùng những người khác cũng

nhận ra, quả thực đúng như Đỗ Vũ nói, hai đồng đội này của cô ta có gì đó

không ổn.

“Nhưng mà, họ như thế này thì cũng rất dễ bị nhận ra là có vấn đề mà?”

Tần Vãn khó hiểu hỏi.

Đỗ Vũ lúc này cũng hơi nghi hoặc: “Trong công ty, không phải như vậy” Khi đó,

cô ta phân biệt được sự bất thường của Nghiêm Tiểu Ngọc hoàn toàn dựa vào

cảm giác, chứ không phải rõ ràng như bây giờ.

Đỗ Vũ kể lại những cảnh tượng và trải nghiệm mà cô ta nhìn thấy trong công

ty. Lộc Kim Triều đi ở phía trước, bỗng nói:

“Bởi vì chị đã bị quỷ để mắt tới rồi, thậm chí, sắp chết đến nơi rồi, nên nó

thấy chẳng cần phải phí công che giấu nữa, đúng không?”

Quỷ vốn không có trí óc, nói chung, dù có nhập vào thân xác con người cũng

sẽ rất dễ bị lộ tẩy bởi hành vi hoàn toàn khác biệt với logic của loài người.

Giống như một con chó dù có đứng thẳng đi bằng hai chân, cũng khó mà bị

nhầm là người. Dù có lúc trong bóng tối hoặc vì lý do nào đó nhìn nhầm, thì

chẳng bao lâu sau cũng sẽ nhận ra sự khác thường.

Sự khác thường đó đáng sợ, khiến người ta rùng mình — giống như người bị

quỷ nhập.

Nhưng quỷ trong ga lần này không phải là “nhập xác,” mà là “thế thân” Hai từ

này khác nhau.

“Nhập xác,” là quỷ chui vào thân thể con người.

Còn “thế thân,” là thay thế.

Lộc Kim Triều chợt nhớ đến những diễn viên đóng thế trong phim ảnh, họ

thường phải có ngoại hình rất giống với diễn viên chính, cũng cần biết rõ cảnh

quay mà mình phải diễn thay, tức là hiểu rõ cuộc đời của “nhân vật chính” Họ

cần làm cho khán giả ngoài màn ảnh không thể phân biệt được người đang

xuất hiện kia là chính diễn viên hay là diễn viên đóng thế.

Nếu như thế thân chiếm dần càng nhiều “cảnh quay,” vậy thì ai mới là vai

chính, ai lại là thế thân?

“…Đừng đùa nữa” Đỗ Vũ thấp giọng phản bác: “Tôi không thấy mình đã làm

chuyện gì để bị quỷ bám theo, thậm chí đến mức rơi vào cục diện chắc chắn

phải chết”

Thật ra cho đến giờ, Đỗ Vũ vẫn chưa phát hiện, rốt cuộc điều gì mới là “cấm

kỵ” của con quỷ này. Cô ta thật sự không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.

“Tôi nghĩ là vì tôi phát hiện ra nó là quỷ, nó bị bại lộ, nên mới không thể tiếp tục

che giấu được nữa”

Đỗ Vũ nghiêng về hướng này hơn, vì nó hợp lý, hợp với kinh nghiệm.

“Cô tốt nhất là nên thật sự quay lại tìm họ sau” Tần Vãn nhắc nhở.

Cô không nghĩ việc hứa hẹn với quỷ rồi thất hứa sẽ có kết cục gì tốt. Giờ tuy đã

tạm thời đuổi được quỷ đi, nhưng ai biết được liệu đây có phải chính là điều nó

muốn không? Con quỷ ở ga này, mang lại cho cô một cảm giác rất tệ, quá

giống con người.

Đây là lần đầu tiên cô gặp một con quỷ ở ga cấp Ất mà lại giống người đến

vậy.

Kinh nghiệm của các tiền bối truyền lại cho cô rằng — quỷ càng giống người,

càng nguy hiểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.