Tầng cao nhất chung cư Danh Thành.
Ngọn nến thơm hương hoa diên vĩ trôi nổi trong tiểu cảnh.
“Lê tổng, để lát nữa hẵng uống canh nhé, tôi đi trước đây” Trợ lý sinh hoạt đổ
bát canh mà bà Lê đã nấu vào bát, đặt lên bàn ăn, thu dọn đồ đạc, rồi tiện thể
đưa chuyên gia chăm sóc da rời đi.
Chuyên gia chăm sóc da đứng ở cửa, cười nói: “Cô Lê, vậy tôi cũng đi trước
nhé. Gần đây cô chú ý một chút, đừng thường xuyên thức đêm”
Cửa được đóng lại, Lê Sơ Huyền cầm lấy cuốn sách vừa lấy từ phòng đọc trên
bàn trà, ngồi xuống chiếc ghế quý phi trước cửa sổ sát đất.
Cô cầm ly trà mà trợ lý sinh hoạt vừa pha trên bàn tròn nhỏ lên, chậm rãi
thưởng thức.
Một buổi tối yên tĩnh và không vội vã hiếm có.
Cô đang nghĩ vậy, thì điện thoại lại nhận được tin nhắn.
Lục Sầm: [Đang ở chung cư à?】
Bây giờ Lê Sơ Huyền nhìn thấy cái tên này là có chút PTSD. Hình ảnh phản
chiếu trên cửa sổ sát đất cho thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, là di
chứng của việc thức đêm mà chuyên gia chăm sóc da cũng không cứu vãn
nổi.
Cơn sóng triều đêm qua dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bốn giờ
sáng mà anh không hề có ý định kết thúc.
Trong căn phòng tối tăm, kiều diễm lan tràn, người đàn ông kìm chặt cổ tay cô
đè l*n đ*nh đầu, mất kiểm soát mà để lại những vệt đỏ trên cổ, xương quai
xanh và vai, làn da trắng nõn trông thảm không nỡ nhìn.
Mà cô thì đã buồn ngủ không chịu nổi.
Buổi sáng còn có một cuộc họp quan trọng không thể dời, bốn giờ sáng cô chỉ
muốn ngủ.
Cuối cùng, lúc Lục Sầm từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp bao cao su mới,
cô đã không nhịn được nữa.
Cả người cô mềm nhũn vô lực, dùng chút sức lực cuối cùng giãy ra được tay
phải, cô tát một cái lên mặt anh, ngay sau đó tay cô bị ấn trở lại, đổi lấy một
nụ hôn càng sâu và tàn ác hơn.
Cô cắn mạnh vào đầu lưỡi anh, cơn đau đánh thức cơn triều tình ái đang
trầm luân, anh thoáng buông ra.
Người đàn ông cười như không cười nói: “Lê tổng vẫn chưa thỏa mãn sao?”
Ngón tay anh véo vào vòng eo nhỏ của cô, như một lời đe dọa.
Hai người giằng co.
Cuối cùng, cô mặc xong quần áo rồi rời đi.
Mặc cho bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ, cửa sổ sát đất đã phủ một lớp hơi
nước.
Lê Sơ Huyền biết, nếu cô tiếp tục ở lại khách sạn, đến hừng đông cũng không
cần ngủ.
Khi Lục Sầm đã xé bỏ lớp mặt nạ, thật không ra dáng người.
Lục Sầm đã gọi tài xế đến.
Anh nói bộ dạng hiện tại của anh không thể đưa cô về được.
Lê Sơ Huyền lặng lẽ dời ánh mắt khỏi đùi anh.
Cô chỉ muốn lập tức tách khỏi anh, rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh. Nếu anh
đưa cô về, khó đảm bảo trên xe nửa đường anh sẽ không nảy sinh ý đồ xấu với
cô.
Cứ ngỡ đêm nay có thể yên tĩnh cả đêm.
Lê Sơ Huyền: [Anh có việc gì à?】
Bên kia trả lời rất nhanh.
Lục Sầm: [Tôi đang ở dưới lầu chung cư của em】
Lê Sơ Huyền: [Anh vượt rào rồi đấy, Lục tổng】
Lúc trước đã nói rõ, mối quan hệ của họ phải được giữ kín, mà chung cư của
cô thỉnh thoảng có người lên, anh không thể đặt chân đến được.
Dường như từ khi Giang Dật xuất hiện, anh bắt đầu được voi đòi tiên.
Lục Sầm được voi đòi tiên: [Xe của tôi đã đậu dưới lầu nhà em mười lăm phút
rồi】
Lê Sơ Huyền: “……”
Là muốn nói cho cả thế giới biết, chiếc xe với biển số dễ nhận diện của anh
đang đậu dưới lầu chung cư của cô sao? Sợ người khác không nhìn ra manh
mối à?
Mà chiếc Bentley dưới lầu lại yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có tiếng động cơ của
những chiếc xe qua lại trên đường.
Lộ Xuyên nhìn vị sếp mặt lạnh như tiền đang nhắn tin qua kính chiếu hậu,
thầm nghĩ anh mà như vậy thì không dỗ được người ta đâu.
Anh ta muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, Lục Sầm ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Cậu xuống xe đi”
Mười phút sau, Lục Sầm có được mật khẩu thang máy chung cư, xách theo
món yến sào hầm sữa mà Lộ Xuyên đã mua, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lê Sơ Huyền ăn mặc kín mít ra mở cửa, một chiếc váy ngủ dây mảnh cộng
thêm áo choàng tắm dài tay, ngoài khuôn mặt ra thì không hề để lộ chút da
thịt nào.
Cô vừa xoay người đóng cửa lại, anh đã một tay nâng cằm cô, cúi đầu hôn
xuống.
Một nụ hôn kết thúc.
Ánh mắt người đàn ông dừng trên người cô, lạnh nhạt nói: “Lê tổng đang đề
phòng tôi sao?”
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh, một lúc lâu.