Sáng sớm hôm sau, Nam Tê Nguyệt sau khi rửa mặt xong liền ngẩn người nhìn
mình trong gương.
Lục Bắc Đình để lại cho cô phòng ngủ chính. Phòng ngủ rất lớn, lớn đến mức
khiến người ta thiếu cảm giác an toàn.
Mãi một lúc lâu mới tỉnh táo lại, Nam Tê Nguyệt vỗ nhẹ lên những giọt nước
trên má. Sau khi xuống lầu, cô đi đến nhà bếp, nhìn thấy Lục Bắc Đình đang
dùng một tay đập trứng.
“Chào buổi sáng” Những ngón tay nắm chặt tay áo, cô đứng một bên suy
nghĩ xem có nên giúp đỡ hay không.
Lục Bắc Đình nhướng mày: “Chào buổi sáng. Em có ăn trứng lòng đào không?”
“Sao cũng được” Nam Tê Nguyệt mỉm cười, “Người ở nước ngoài lâu năm có
phải đều rất giỏi nấu ăn không?”
“Đều sao?” Lục Bắc Đình chọn ra một từ để hỏi lại, sau đó giải thích, “Có lẽ vậy,
ở nước ngoài không ăn được món ăn quê hương hợp ý, đa số mọi người sẽ tự
học nấu ăn”
Nam Tê Nguyệt bật cười, “Tôi có một người bạn cũng ở nước ngoài, cơm cô ấy
nấu trông rất ngon miệng”
Mặc dù cô chưa từng ăn lần nào.
“Ra ngoài ngồi đi, ở đây khói dầu lắm” Lục Bắc Đình mở bếp, trứng cho vào
chảo kêu xèo xèo bốc khói.
“Tôi có thể giúp mà” Nam Tê Nguyệt do dự một lúc.
Lục Bắc Đình ngẩng đầu: “Không cần, sắp xong rồi”
Nghe vậy, Nam Tê Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi đến ghế sofa tiện tay lấy
một chiếc gối ôm vào lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Biệt thự lưng chừng núi nằm ở lưng chừng núi, xung quanh yên tĩnh không một
tiếng động. Lục Bắc Đình để lại cho cô phòng ngủ chính nhưng tối qua cô lại
co ro ngủ trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng ngủ, chất lượng giấc ngủ không
tốt, đến mức sáng nay bị đồng hồ báo thức đánh thức cô còn tự bực chính
mình một lúc.
Mùi trứng rán thơm lừng, Lục Bắc Đình bưng nồi cháo lên bàn ăn, đến gần mới
biết là cháo xương ống.
Nam Tê Nguyệt không nhịn được cười, ngẩng mắt nhìn kỹ tấm lưng người đàn
ông lại quay vào bếp.
Người đàn ông mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, đôi dép lông màu vàng nhạt
dưới chân có chút không ăn nhập nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể. Nếu
nói Lục Bắc Đình mặc vest lịch lãm có khí chất của một tinh anh trong ngành
thì Lục Bắc Đình bây giờ lại giống như một người đàn ông của gia đình ấm áp.
“Tối qua ngủ không ngon à?” Lục Bắc Đình múc một bát cháo đưa cho cô, liếc
thấy quầng thâm dưới mắt cô liền hỏi thêm một câu.
Nam Tê Nguyệt thuận miệng nói: “Lạ giường”
Lục Bắc Đình không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, trầm ngâm một lúc,
“Vậy tối nay đưa em về Lục Giang Danh Thành nhé”
Nam Tê Nguyệt lập tức gật đầu: “Tôi cũng đang có ý này”
Thế là không khí lại chìm vào một khoảng lặng dài.
Cặp vợ chồng mới cưới chưa quen nhau lắm, bữa sáng hai người ăn vô cùng
gượng gạo. Ban đầu Nam Tê Nguyệt quả thực đang bối rối không biết nên bắt
đầu chủ đề mới nào, kết quả nếm thấy cháo ngon quá sau đó liền quên mất.
Cuối cùng bữa sáng kết thúc trong im lặng.
Khi lên đường về khu Vị Thủy, Nam Tê Nguyệt sửa soạn xong, co cổ chui vào
xe. Sau khi Lục Bắc Đình lái xe cô hắt xì một cái, khi anh nhìn qua cô lại không
nhịn được ngáp một cái thật dài.
Nước tẩy trang
Thế là ánh mắt chiếu tới dường như càng thêm nóng rực.
Nam Tê Nguyệt mím môi, giả vờ không thấy.
Một lúc sau, từ ghế lái truyền đến một tiếng cười trầm ấm: “Nghỉ ngơi một lúc
đi, đến nơi tôi gọi em”
“Không sao, tôi không buồn ngủ” Nam Tê Nguyệt sụt sịt mũi, có chút lúng
túng muốn động đậy chân.
Ánh mắt Lục Bắc Đình nhìn qua dường như mang theo ý hỏi “em chắc chứ”,
thấy cô quả quyết liền không khuyên nữa.
Quãng đường này đi khoảng 40 phút, Nam Tê Nguyệt gà gật, vừa sắp ngủ thiếp
đi thì đột nhiên tỉnh lại mở mắt.
Giống như một con lật đật đáng yêu mà bướng bỉnh.
Lục Bắc Đình thầm đưa ra một lời nhận xét về cô trong lòng.
Sau khi đến khu Vị Thủy hai người cùng nhau xuống xe. Nam Tê Nguyệt đứng
trước cổng lớn lại ngáp một cái.
Buồn ngủ đến muốn chửi người.
“Chào buổi sáng, chị và anh rể!” Giọng nói trong trẻo du dương truyền xuống từ
ban công tầng hai. Khương Hữu Dung nhe răng cười, hai tay đặt trên lan can,
nhướng mày với Nam Tê Nguyệt.
Cùng với cô ấy còn có một Khương Bách Xuyên cười như không cười.
Nam Tê Nguyệt: “…”
Cảm giác bị giám sát này thật sự rất khó chịu.
Thế là mang theo cảm giác khó chịu này, Nam Tê Nguyệt hít mũi, cong mày, nở
nụ cười, chủ động bước đến bên Lục Bắc Đình, thân mật đưa tay khoác vào
khuỷu tay anh.
“Chào buổi sáng” Lục Bắc Đình giơ tay chào họ, rồi dưới ánh mắt hai người,
anh kéo tay cô xuống, nắm lấy, chậm rãi bước vào nhà.
Nam Tê Nguyệt khẽ ngẩn người, bất giác co ngón tay lại.
“Họ là sinh đôi à?” Lục Bắc Đình tự nhiên hỏi.
“Ừm, chỉ cách nhau ba phút” Nam Tê Nguyệt thành công bị chuyển hướng sự
chú ý, “Hai đứa ngốc này trông không giống sinh đôi đúng không, sao anh nhìn
ra?”
“Đúng là không giống” Lục Bắc Đình thấy cô có tinh thần, không khỏi bật cười
trong lòng.
Biết vậy lúc ở trên xe đã nói chuyện rồi.
“Hửm?” Vào đến cửa, đi qua con đường nhỏ trải đầy sỏi ở sân trước, khi sắp
vào nhà Nam Tê Nguyệt thầm điều chỉnh hơi thở.
“Chính vì họ không giống nhau nên tôi mới hỏi em để xác nhận họ có phải sinh
đôi không” Lục Bắc Đình giải thích, sau đó lơ đãng tiếp tục, “Thế hệ này của
nhà họ Khương có một cặp anh em sinh đôi chắc không ai không biết”