“Ừm, tôi cũng cần giải thích một chút” Lục Bắc Đình bóp trán, quay người
đóng cửa phòng lại.
Ngay từ lúc ngầm đồng ý cho Lâm Dao động vào phòng ngủ của mình anh đã
biết chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
Nghĩ đến biểu cảm của Nam Tê Nguyệt vừa rồi coi anh như một tên dê x/ồm,
anh không nhịn được cười trong lòng.
“Sự bài trí trong phòng là tác phẩm của bà Lâm, yên tâm, sau này chúng ta
không ở đây” Lục Bắc Đình đi theo sau cô xuống lầu, nhìn cái đầu tròn trịa đó
khẽ nở một nụ cười.
“Ừm, tôi muốn về Lục Giang Danh Thành” Lúc này Nam Tê Nguyệt không
muốn nói chuyện với người đàn ông này lắm.
Giận anh rồi.
Lục Bắc Đình nhận ra điều đó, ngược lại tâm trạng lại vui vẻ.
Lâm Dao thấy hai người họ xuống lầu, có lẽ đã nghe thấy câu nói của Nam Tê
Nguyệt, tay đang bày đĩa khẽ dừng lại nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu
cảm: “Nguyệt Nguyệt, đến thử bánh mẹ vừa mới làm, còn nóng hổi này”
Nam Tê Nguyệt khẽ mím môi: “Cảm ơn mẹ”
Lâm Dao cười hiền hòa, “Ông ngoại con nói từ nhỏ con đã bị lạnh, lát nữa về
nhớ quàng khăn, túi giữ nhiệt cũng phải mang theo”
“Lúc đóng phim cũng vậy, chú ý giữ ấm, có chuyện gì cứ nói với Bắc Đình. Nó
là chồng con, việc giặt giũ nấu nướng lẽ ra phải làm hết, đừng có coi đàn ông
như bình hoa để trưng, nó mà không nghe lời làm trái ý con, về đây nói với mẹ,
mẹ chắc chắn sẽ bênh vực con” Thực ra là Lâm Dao rất thương cô, nhưng có
những lời không tiện nói thẳng. Bây giờ đã trở thành người một nhà, bà sẽ đối
xử rất tốt với cô.
“Ừm, bà Lâm nói đúng” Lục Bắc Đình ngồi xuống hùa theo một tiếng, định đưa
tay lấy bánh giúp thử độc thì bị Lâm Dao vỗ một cái.
Lục Du Châu nâng gọng kính, cầm cuốn tạp chí thời trang lên che mặt, cố gắng
giảm thiểu sự tồn tại của mình, tránh bị cuốn vào một cuộc tranh cãi không rõ
nguyên nhân.
“Hai anh em các con đều giống nhau, lúc trẻ không biết quý vợ, đến già thì hối
hận không kịp, đêm đêm say xỉn, lấy nước mắt rửa mặt” Lâm Dao mặt nghiêm
túc.
Lục Du Châu bị cà khịa sâu sắc: “…”
Lục Bắc Đình nghiêm mặt: “Con hiểu”
“Con hiểu cái gì mà hiểu!” Lâm Dao tức giận.
Nam Tê Nguyệt bị làm cho bật cười, có chút thừa thãi lại có chút lúng túng,
nuốt miếng bánh có chút khô trong miệng xong, cô viện cớ ông cụ Khương có
chuyện tìm mình nên đi trước một bước.
Sau khi Nam Tê Nguyệt ra ngoài, Lâm Dao liếc Lục Bắc Đình một cái: “Mẹ
không quan tâm thái độ của con thế nào, Nguyệt Nguyệt là con dâu nhà họ
Lục đã định, dù thế nào cũng không thể để nó chịu thiệt thòi. Nếu thật sự có
một ngày các con không thể đi đến cuối cùng thì nó cũng phải rời đi một cách
vẻ vang”
Trước đó đã có Lục Du Châu mở ra một con đường tự tìm chết không lối
thoát, Lâm Dao tin có anh trai ắt có em trai, đối với Lục Bắc Đình không có
chút tin tưởng nào.
Con dâu bà chọn thì bà tự bảo vệ.
Lục Bắc Đình cụp mắt, ánh mắt nhìn Lâm Dao hiếm khi nghiêm túc, “Nếu con
không có ý, cho dù cô đơn đến già cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này”
Lâm Dao nghi ngờ nửa giây, “Ý con là gì?”
Lục Du Châu trải cuốn sách ra trên đầu gối, chậm rãi nói: “Còn có thể có ý gì
nữa, ý là nó rất hài lòng với người vợ mà mẹ tìm cho nó”
Lâm Dao vui ra mặt, giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng: “Thật sao?”
Lục Du Châu hừ cười một tiếng: “Thật, chỉ là tiếc quá, người ta không thích nó”
“Không sao, cưới rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, có thể theo đuổi!” Lâm
Dao ngồi xuống hít một hơi thật sâu, cầm lấy bánh trên bàn nhét vào tay Lục
Lục Bắc Đình liếc mắt nhìn Lục Du Châu.
“Mẹ, biết đâu cao nhân tính sai, người định sẵn cô đơn đến già là anh ấy”
Lục Du Châu: “…”
Lâm Dao cười lạnh: “Đáng đời nó”
“…”
Về nhà họ Khương Nam Tê Nguyệt đi thẳng vào phòng sách. Quả nhiên ông cụ
đang ngồi đó đợi cô.
Nhìn qua, khác xa một trời một vực với vẻ mặt cười ha ha ở nhà họ Lục. Nam
Tê Nguyệt biết ông cụ này rất tinh, tất nhiên nhìn ra cô và Lục Bắc Đình đang
diễn kịch.
“Thằng nhóc nhà họ Lục này đối với cháu rất chu đáo” Ông cụ Khương dời ánh
mắt khỏi chiếc túi giữ nhiệt trong tay cô, khẽ thở dài, “Ta không biết các cháu
đã đạt được thỏa thuận gì nhưng các cháu đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng
hợp pháp, sau này phải hỗ trợ lẫn nhau, bên nhau trọn đời”
Hơi thở của Nam Tê Nguyệt nghẹn lại: “Ông ngoại”
“Được rồi, ông ngoại đã lo cho cháu mười mấy năm, hôm nay cuối cùng cũng
có thể yên tâm rồi” Ông cụ Khương từ ngăn kéo lấy ra hai tấm thẻ đưa qua,
“Hai tấm thẻ này, một là sính lễ, một là của hồi môn, giữ lấy cho tốt. Cháu từ
nhỏ đã thích giấu giếm, lớn lên quanh năm suốt tháng cũng không về nhà mấy
lần. Ông ngoại nhìn thấu nên chưa bao giờ ép cháu”
“Nhưng Nguyệt Nguyệt à, dù cháu có nhận hay không thì đây vẫn luôn là nhà
của cháu. Tính tình mợ cháu như vậy, chỉ có bực dọc chứ không gây ra được
sóng gió gì. Hơn nữa cậu cháu đã sớm coi cháu như con gái ruột, còn Tiểu
Xuyên và Dung Dung tuy không biết lớn nhỏ nhưng ông thấy quan hệ của các
cháu không phải rất tốt sao”
Nam Tê Nguyệt không nhớ đã bao lâu rồi chưa nghe ông ngoại nói mấy lời tình
cảm thế này. Lúc này nghe xong cảm động thì cảm động, nhưng trái tim có
chút không chịu nổi, cuối cùng không nhịn được ngắt lời ông: “Muốn cháu
thường xuyên về thăm thì ông cứ nói thẳng, sao lại vòng vo thế này”